[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 639: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 4

Chương 639: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 4Chương 639: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 4
"Tốt lắm, Tiểu Trường Bạch, đừng hù dọa chúng nữa, hù chết thì sẽ không dùng được nữa."
Dù sao cô cũng định nuôi một ổ thỏ này cho lớn, sau này lại tiếp tục sinh sôi nảy nở, cung cấp thịt cho gia đình.
Ở cùng một chỗ với Quý Trường Tranh, thật sự là ánh mắt đối phương quá sắc bén, khiến cho cô không dám vào Bào Bào lấy vài món đồ tốt ra ngoài.
Không phải là không lấy, mà là không dám đánh cược vào bản chất con người.
Cho nên, vẫn là khiêm tốn bình thường.
Không biết có phải Tiểu Trường Bạch nghe hiểu hay không, nó dứt khoát nằm ngã xuống cỏ xanh, mở một đôi mắt đen nhánh quan sát xung quanh bãi cỏ.
So với chuồng heo nhạt nhẽo kia, nó thích chỗ này hơn!
Thẩm Mỹ Vân thấy nó có thể giúp một tay canh chừng đám thỏ lông xám này liền dặn dò: "Mi trông chừng, đừng để cho chúng chạy mất, ta đi xem xem tại sao mọi người vẫn chưa trở về."
Cả hai túi đều là cá, cá ngát hầm cà, đây chính là món ngon.
Dẫn đến hiện tại địa điểm làm nhiệm vụ không một bóng người, đồ cũng để ở bên này.
Nước nhỏ xuống làm ướt cả người anh ta, nhưng có điều bây giờ anh ta không rảnh để ý tới những thứ này.
Trên vai anh ta vác một cái túi đan, phía dưới cánh tay kẹp một cái túi đan, túi đan vẫn còn đang nhỏ nước.
À không, Thẩm Mỹ Vân vừa mới đi tìm, từ bên kia có một người đi tới, là Thạch Đầu, Thẩm Mỹ Vân biết người này.
Thật sự là quá vui. Nhóm người kia như một tổ ong, ùa tới phía tây bắt cá bắt tôm.
Hôm nay Quý Trường Tranh dẫn đội, hơn nữa tất cả đều là người đang nghỉ phép, tính ra có ít nhất hơn mười người.
Chờ anh ta đến nơi lập tức phát hiện một mình Thẩm Mỹ Vân canh giữ ở điểm làm nhiệm vụ, anh ta vội đặt túi xuống: "Chị dâu!"
Thẩm Mỹ Vân đón lấy: "Sao chỉ có một mình cậu vậy? Những người còn lại đâu?"
Vừa nghĩ tới phòng ăn sẽ có thêm thức ăn ăn, mỗi bữa đều có thể ăn cá, Thạch Đầu liền hết sức hăng hái.
Thẩm Mỹ Vân có chút thất vọng: "Không nói lúc nào sẽ trở về sao?"
Quá nhiều, chi chít dày đặc cả một bãi sông cạn.
Thậm chí còn có người quay về lấy theo đồ cào, dùng để cào tôm càng, có thể thấy là nhiều đến mức nào.
Thạch Đầu lau mồ hôi: "Mọi người còn đang bận, không phải chị dâu phát hiện được chỗ bắt được tôm càng đó sao? Sau đó cũng bị mọi người phát hiện, bây giờ đều đang tranh nhau cướp đoạt."
Thạch Đầu lắc đầu một cái, tìm chỗ có nước bỏ hai túi cá vào, sức sống của cá ngát rất mạnh.
Nhưng mà, sao Thẩm Mỹ Vân có thể bắt được năm con, hơn nữa tất cả đều còn sống?
Không phải thỏ được mệnh danh là con mồi khó bắt nhất trên đồng cỏ sao?
Thạch Đầu: "2"
Thạch Đầu mới vừa thu xếp ổn thỏa cho hai túi cá, vừa quay đầu chuẩn bị đi lấy rổ và đòn gánh, kết quả lại phát hiện bên trong rổ, có năm con thỏ con.
Bọn chúng có khứu giác nhạy bén, lại chạy nhanh, cho nên nếu như không đặt bẫy trước thì rất khó bắt được.
Thấy không, vừa đến một cái hố cạn có nước đã lập tức ở bên trong túi vẫy đuôi. Mà còn là thỏ con.
Lại còn khó khăn hơn nữa.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ rồi nói: "Tiểu Trường Bạch dẫn tôi đi tìm."
Thạch Đầu không tin: "Nó sao, một con heo ngu xuẩn, nó có thể bắt được thỏ sao? Nó đuổi kịp thỏ sao? Chị dâu, chị đừng nói đùa."
Tiểu Trường Bạch: ".. "
Mi mới ngu như heo, cả nhà mi đều là heo.
Không đúng, vớ vẩn, sao lại tự chửi mình rồi.
Nó tung móng heo lên, quay đầu đá Thạch Đầu một cái.
Cho mi mắng ta heo.
Thạch Đầu: ".. "
Mặc dù đau, nhưng lại ngạc nhiên hơn: "Nó còn biết tức giận?"
Nghe hiểu tiếng người sao?
Tiểu Trường Bạch nhắm đôi mắt đậu đen lại, không muốn nói chuyện với người còn ngu hơn heo.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Tiểu Trường Bạch rất thông minh."
"Vậy tìm thêm cho nó mấy cô vợ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận