[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 990: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 7

Chương 990: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 7Chương 990: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 7
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi con ngõ nhỏ, vừa đi vừa suy tư một chút nên tìm chỗ nào để lấy lương thực ra giao dịch với đối phương đây?
Trong vô thức cô liền đi tới Cung Tiêu Xã, cô tiện thể đi vào trong đó dạo quanh một vòng, cô bước vào thì nhìn thấy cây nấm và những cây táo hồng còn lại sau trận lũ lụt, hiển nhiên trên đó phải có cát rồi
Nhưng nhìn thì vẫn còn mới.
Thẩm Mỹ Vân rất thích ăn loại nấm này nên liền mua ngay hai cân, hơn nữa loại táo hồng kia cũng không tồi mua thêm hai cân vậy.
Tổng cộng hết số này chỉ có giá hai mươi lăm đồng mà thôi.
Trái cây đối với người khác thì mắc tiền nhưng đối với Thẩm Mỹ Vân thì cô lại cảm thấy rất rẻ
Chờ sau khi lấy xong mấy cân trái cây này thì Thẩm Mỹ Vân cũng biết nên chọn nơi nào để giao dịch rồi, một ngàn cân lương thực cũng không phải là con số nhỏ.
Cần phải tìm một nơi ít người, lại phải an toàn để có thể thuận tiện lấy hàng hoá ra.
Càng tuyệt vời hơn chính là cả hai bên có thể đi được cửa sau và tránh được đám đông.
Cô nghĩ tới nghĩ lui.
Hơn nữa bởi vì cửa sau cửa ở sau núi nên đa số mọi người chỉ đi ở cửa trước thôi.
Trên cơ bản là cái cửa đó đều đóng và thậm chí cũng không có nhiều người ở đó
Quả thật công xã Thắng Lợi có một chỗ như thế, cửa phía sau của căn tin đại đội đều mở cửa vào các ngày trong tuần, ngoại trừ giao hàng buổi sáng ra. .
Quan trọng nhất chính là sau núi đó, chính là sườn núi của con ngõ nhỏ nơi Kim Lục Tử sống.
Nơi đó cũng không thể cách quá xa Kim Lục Tử do nơi bọn họ ở khá xa nên cần phải tránh đám đông để đưa hàng hoá về một cách thuận lợi nhất.
Thẩm Mỹ Vân biết đã đúng thời điểm rồi, liền dẫn Miên Miên đi một con đường khác sau núi để đến đại đội của công xã.
Ba ngày sau, sáng sớm Thẩm Mỹ Vân đã dẫn Miên Miên đi an sáng, ăn sáng xong liền đi dạo lung tung ở trên phố.
Sau khi thấy thời gian đã gần đến thời gian cửa phía sau căn tin đại đội đóng lại và khoá chặt.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút cảm thấy nơi đó là một nơi rất tốt, vì thế liền quyết điịnh chọn nơi đó.
Cô nháy mắt với Miên Miên một cái, Miên Miên lập tức hiểu ra, tay nhỏ của cô bé vung lên một cái liền xuất hiện mười bao tải.
Nối tiếp liên nhau.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhìn rõ ràng xong, liền cầm lưỡi hái cắt một ít bụi cây và ngải cứu ở ven đường, để chuẩn bị tốt cho sau này.
Sau đó lại từ một con đường nhỏ ở phía sau phòng bếp của đại đội, một đường đi bộ đến ngõ nhỏ nơi bọn Kim Lục Tử ở.
Được đóng gói trong cái túi nặng trăm cân, chẳng qua là Thẩm Mỹ Vân đã đổ hết từ túi ban đầu sang bao tải mà thôi.
Cái loại thông minh này không thể bị đánh lừa bởi người ngoài được.
Đây là lần đầu tiên cô và Miên Miên tách ra nên Thẩm Mỹ Vân có chút lo lắng, nhưng sau đó thì cũng dần dần thành thói quen thôi.
Sau đó liền dặn dò Miên Miên: "Con ở đây trông chừng rồi tìm một chỗ trốn đi, một lát nữa mẹ đến đây thì con mới được ra, hiểu chưa?"
Sau đó Miên Miên lập tức lấy ra thêm mười bao bột mì, Thẩm Mỹ Vân cũng phủ hết lên số bao này
Cô phát hiện ra Miên Miên còn thông minh hơn so với những gì cô nghĩ. Mười bao này là gạo, Thẩm Mỹ Vân đếm qua rồi nhanh chóng phủ ngải cứu lên
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ núp phía sau tảng đá này mà quan sát."
Mẹ bán hàng nên cô bé phải bảo vệ hàng.
Cả hai người đều đã quen với việc đó.
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu cô bé: "Thật ngoan."
Nói xong, liền nhanh chóng rời đi theo con đường nhỏ để đến tìm Kim Lục Tử, từ phía sau sườn núi nhỏ xa xa một chút, đã thấy khoảng sân phía sau nhà của Kim Lục Tử rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận