[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1101: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 6

Chương 1101: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 6Chương 1101: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 6
Có thì chắc chắn có, nhưng về mặt cơ bản thì đều nhỏ hết, những củ to đều bị đào gần hết rồi.
Sĩ quan hậu cần: "Tôi hiểu tôi hiểu."
"Nếu còn nhỏ, để tụi nó lớn thêm vài năm nữa, chúng ta lại tới."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tôi đã giấu phần của chúng tôi kỹ rồi, còn phần này anh hãy nghĩ cách đem về đi, đưa cho lão Tần một ít."
Lão Tần là bác sĩ, số nhân sâm này mà rơi vào tay của anh ấy, mới có thể phát huy được tác dụng tối đa.
Một phần còn lại, tuỳ thuộc sĩ quan hậu cần sắp xếp thế nào?
Đây không phải là chuyện mà Quý Trường Tranh muốn hỏi.
Sĩ quan hậu cần gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: "Cậu yên tâm, tôi đều sẽ dùng mỗi một củ đúng chỗ cần thiết."
Anh ấy lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Có số nhân sâm này, nói không chừng cậu ấy có thể sống được rồi.
Quý Trường Tranh im lặng: "Cất giữ kỹ đi, lúc quan trọng có thể cứu mạng người."
Nhân sâm đang nằm trước mặt, đó là thứ cứu được mạng người.
"Sao cậu ấy không có số được sống chứ."
Sĩ quan hậu cần cũng chính là đau lòng nhất thời thôi, ngay lập tức ôm đống nhân sâm đó, lấy cái túi đan đựng vào trong, còn dùng cỏ dại che lên trên.
Anh ấy nhìn thấy số nhân sâm này, đột nhiên nhìn qua và thở dài, có hơi buồn bã: "Cậu nói coi, nếu Ưng Tử có thể kiên trì thêm một thời gian nữa thì tốt rồi."
Ông ấy khỏe mạnh thì mới có thể ở quân đội lâu hơn được, mới có thể bảo vệ được mấy tên lính đầu to dưới trướng của họ.
"Còn có lãnh đạo già, lãnh đạo già sức khoẻ cũng không tốt, cũng đưa cho ông ấy một củ đi."
"Cậu biết quân đội của chúng tôi rồi đó, nhưng phàm là đổi lãnh đạo khác tới, ngày tháng của chúng tôi không thể tự do như bây giờ được, cho nên là, lãnh đạo già đó phải khoẻ mạnh."
"Lần trước Lý Cường bị thương, bụng bị một vết thương lớn, bây giờ đã không còn sức lực, bác sĩ nói nhân sâm có thể bồi bổ nguyên khí, quay về sẽ cho cậu ấy một củ."
Còn không phải cũng giống anh ấy, nhìn thấy một củ nhân sâm già, cũng ước gì có thể nheo mắt vui sướng.
Dù sap phần đó của bọn anh đã được anh giấu kỹ rồi.
Sĩ quan hậu cần thấy biểu cảm này của anh, thì đau xót nói: "Sao cậu có thể lãnh đạm như vậy chứ, đó là do cậu may mắn, cưới được người vợ như Mỹ Vân, còn không cậu được như vậy hả?"
Quý Trường Tranh không quan tâm sĩ quan hậu cần sắp xếp như thế nào, giọng điệu của anh rất lãnh đạm: "Anh sắp xếp là được rồi."
Quý Trường Tranh nhếch mày, mặt hiện lên vẻ hài hước dí dỏm: "Do tôi may mắn, bây giờ anh mới biết à?"
Hỏi anh làm gì chứ?
Tuy không phải khen ngợi Thẩm Mỹ Vân, nhưng có khác gì với việc khen ngợi Thẩm Mỹ Vân đâu chứ?
Nhưng phàm là Mỹ Vân ra ngoài, thì không bao giờ về tay không.
Sĩ quan hậu cần lại than ngắn thở dài, sờ củ nhân sâm đó, không nhịn được nói.'Cậu nói thử coi, vợ của tôi sao không may mắn chút nào?"
Quý Trường Tranh đứng lên, cầm lấy một túi đan: "Điều này sao tôi biết được? Về hỏi vợ anh đi."
Đương nhiên không phải.
Cũng đâu phải vợ của anh. Anh chỉ muốn tìm hiểu Mỹ Vân thôi, đối với vợ của sĩ quan hậu cần, anh tìm hiểu làm gì?
Thấy vậy sĩ quan hậu cần càng ganh tị.
"Lúc đầu nếu không nhờ có tôi, cậu có cưới được Mỹ Vân không."
Nghe thấy giọng điệu của người này đang ganh tị, anh ấy ước gì có thể đem công lao chuyện Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân kết hôn, đều ôm lên người anh ấy.
Quý Trường Tranh lười để ý tới người này.
Sĩ quan hậu cần vác nhân sâm đeo lên lưng, định là đi tới đâu thì đem theo tới đó.
"Sau này đi làm nhiệm vụ, bất luận là đi đâu, đều phải đem Mỹ Vân theo, cậu biết không hả?"
Quý Trường Tranh nhíu mày: "Anh đây là muốn cưỡng ép à?"
Sĩ quan hậu cần vừa nghe thấy vậy, đột nhiên ớn lạnh, giọng nói cũng thay đổi theo, dịu dàng hơn: "Sao có thể chứ? Đương nhiên là phải tôn trọng ý kiến của đồng chí Mỹ Vân rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận