[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2320: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 4

Chương 2320: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 4Chương 2320: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 4
"Tốt lắm, cuối cùng cô cũng nói hết suy nghĩ trong lòng rồi phải không?" Quý Trường Cẩn tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Chê chúng tôi vô dụng, vậy cô về nhà họ Từ của cô đi." Bị vợ chê là vô dụng, trước giờ Quý Trường Cẩn đều không quan tâm, dù sao anh ta cả đời này cũng chỉ như vậy thôi, nhưng vợ lại đem cả hai đứa con ra chế giễu trước mặt cả nhà.
Điều này khiến Quý Trường Cẩn không thể chịu được nữa.
Nghe Quý Trường Cẩn đuổi mình đi, Từ Phượng Hà cũng không xuống nước được, cô ấy che mặt vừa khóc vừa bỏ chạy khỏi bàn ăn.
Cô ấy vừa đi.
Trong nhà lại yên tĩnh trở lại.
Quý Trường Cẩn vẫn còn đang tức giận: "Cút, cút đi rồi thì đừng bao giờ quay lại nhà họ Quý nữa."
"Anh cả!"
Là Quý Trường Đông và Quý Trường Viễn lên tiếng.
Quý Trường Cẩn mặt đỏ tía tai: "Xin lỗi cái gì? Các con là con của ba, giống ba, thì có gì lạ chứ?"
Anh ta không quan tâm, anh ta cho rằng hai vợ chồng tình cảm tốt, có thể dựa vào nhau, sống được qua ngày là đủ rồi. Anh ta không hiểu, trước giờ vẫn rất tốt, tại sao đột nhiên vợ lại trở nên như vậy?
Quý Minh Viên cúi đầu, nhìn xuống mũi chân: "Ba, con xin lỗi."
Một lúc lâu sau.
Những người trên bàn cũng không biết khuyên thế nào.
"Là con và Minh Phương vô dụng, làm liên lụy đến mọi người."
Quý Trường Cẩn tức giận run rẩy, loạng choạng ngồi ¡ch xuống ghế: "Tôi biết tôi vô dụng, nếu tôi có bản lĩnh thì cũng không lấy Từ Phượng Hà rồi." Trong số mấy anh em trai, bà vợ anh ta là người môn đăng hộ đối nhất.
Quý Minh Phương và Quý Minh Viễn cúi đầu, không nói gì.
"Chỉ cần không ăn bám ba mẹ, không dựa dẫm vào người khác để nuôi sống, thế là đủ rồi."
Suy nghĩ của Quý Trường Cẩn luôn rất lạc quan, anh ta chưa bao giờ cho rằng con mình là vô dụng.
"Đừng nghe mẹ các con nói bậy, hiện tại các con làm việc ở xưởng luyện thép không tốt sao? Tiền kiếm hàng tháng cũng đủ nuôi sống bản thân mình rồi."
Hai đứa con nhà anh cả, Minh Viễn có triển vọng làm nghiên cứu ở căn cứ Tây Bắc, Minh Thanh cũng không tệ, từ nhỏ đã thông minh, sau khi ôn luyện lại đã thi đỗ đại học.
Thấy hai đứa con trai đều không nói gì.
Quý Trường Cẩn đau lòng, anh ta cầm cốc lên uống cạn: "Không trách các con, nếu có trách thì trách ba, không sinh cho các con bộ óc thông minh.”
Trước đây, họ cũng thấy như vậy là tốt lắm rồi, nhưng đến tận hôm nay, sau khi mẹ họ nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, Quý Minh Viễn mới giật mình nhận ra, hóa ra trong mắt mẹ, bấy lâu nay họ vẫn luôn làm mẹ mất mặt.
Hai đứa con của anh lớn cũng vậy, một đứa thi vào khoa ngoại ngữ, một đứa thi vào khoa luật.
Quý Trường Cẩn lập tức ỉu xìu.
Ông nội Quý đập tay xuống bàn: "Tiếp tục đổ lỗi thì con còn phải đổ lỗi cho ba và mẹ con, vì đã không cho con một cái đầu thông minh à?"
“Thôi nào!"
Chỉ riêng phòng thứ ba của anh ta, hai đứa trẻ học hành không thành tài, công việc cũng kém.
Điều này- Hai đứa trẻ khác thì đều tương lai tốt đẹp.
Thật ra ông nội Quý vẫn luôn không muốn dùng mối quan hệ trong nhà để mở đường cho các cháu, một khi cánh cửa này mở ra, thì không thể đóng lại được nữa.
Bởi vì con cái nhà họ Quý không chỉ có một đứa.
Ngay cả ban anh em Quý Trường Tranh ngày trước, ông nội Quý cũng đều không mấy quan tâm, đều cho tự lực cánh sinh.
Nhưng ông nội Quý không thể ngờ rằng, con dâu mình lại bắt đầu phàn nàn.
"Minh Phương, Minh Viên, hai đứa muốn làm gì?"
Ông nội Quý hỏi hai đứa trẻ.
Câu hỏi này làm Quý Minh Viên ngẩn người, theo bản năng lắc đầu: "Cháu cũng không biết ạ."
Thế này thì khó giải quyết quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận