[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2211: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 6

Chương 2211: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 6Chương 2211: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 6
Diêu Chí Anh thu tiền hai chiếc đồng hồ điện tử xong thì chạy tới chỗ Thẩm Mỹ Vân: "Không nhìn ra đó, hình như cô ta cũng không có xấu tính như vậy đâu đúng không?”
Trước đó còn giễu cợt hai người bọn họ không mua nổi hàng, nháy mắt sau hai bên đã cười một tiếng xóa bỏ thù hẳn.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cô cầm bình nước uống một hớp, nước nóng trượt xuống cổ họng cô: "Không phải người xấu đâu, chỉ là có chút thẳng tính và dễ nhận định người khác thôi."
Sau khi tiếp xúc được một lúc thì cô cũng coi như hiểu được Vương Nguyệt Mai là người thế nào, vốn dĩ tính tình cô ấy cũng không xấu, dù sao nhìn thấy Tào Đức Quang thôi là đã đủ hiểu được rồi.
Hai người không thể ngủ chung một giường nếu như tính cách quá khác biệt được.
"Mỹ Vân. em có cảm thấy chúng ta đã quên mất chuyện gì rồi không?"
Diêu Chí Anh hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân ngẩn người một chút, sau đó cô cắn chặt miệng bình rồi vỗ đầu mình một cái: "Ôi trời."
"Không kịp đâu."
"Chúng ta lỡ tàu mất rồi."
Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử cũng kịp thời phản ứng lại.
Cô vừa nói như vậy.
Vốn dĩ còn thừa lại vài tiếng đồng hồ nên bọn họ mới quyết định đi dạo một chút rồi trở về sau, ai ngờ bọn họ lại cứ thế trực tiếp ở lại Hỗ Thành bày sạp bán hàng ngay trước cửa chính cao ốc bách hóa rồi.
"Vậy giờ làm thế nào bây giờ? Diêu Chí Anh mông lung hỏi: "Chúng ta có còn đuổi kịp được không?” Vừa nói xong thì Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử cũng đồng loạt nhìn sang.
Thẩm Mỹ Vân uống nước xong thì cổ họng đã thoải mái hơn không ít, cô liếc mắt nhìn cô ấy, nói: "Chị cảm thấy một trăm đồng đó quan trọng hay chúng ta bán kịp hàng quan trọng?”
Thẩm Mỹ Vân nói: "Đúng vậy, coi như vé xe lửa kia không cần nữa vậy." Bọn họ cũng không nhớ ra được thời gian đi trả vé, nếu như đã hỏng bét rồi thì cứ kệ cho hỏng bét nốt thôi.
Diêu Chí Anh đau lòng nói: "Hơn một trăm đồng một vé đó." Ba vé của bọn họ.
Kim Lục Tử quả quyết nói: "Có được ba ngày bày sạp bán hàng thế này là một cơ hội quá tốt, chúng ta không thể bỏ qua được."
Diêu Chí Anh nhỏ giọng nói, cô ấy cũng không dám nghĩ tới số tiền mà bọn họ thu được trưa nay, thật sự là lưu lượng khách ở cao ốc bách hóa quá đông.
Giữ được hàng trong tay thì tiền mới có thể lưu động được.
"Vậy khẳng định là lô hàng đó quan trọng hơn rồi."
Nếu như có thể bán được số hàng này ở Hỗ Thành thì đó mới coi như là kiếm được lãi to.
Hơn nữa còn có Thẩm Mỹ Vân đứng đó cầm loa chào hàng nên cũng hấp dẫn được những người trong mấy dặm xung quanh.
Nói chuyện xong.
Kế hoạch cũng rất rõ ràng.
"Ba ngày này chúng ta ở lại đây bán hàng."
"Chờ Tiểu Hầu quay lại đây rồi chúng ta dùng cơm, đến buổi chiều lại bày bán nốt lô hàng này, rồi tối nay đi tìm nhà khách nào gần đây ở."
Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh đương nhiên là không phản đối, trong lòng mấy người bọn họ đã có hơi nhận định Thẩm Mỹ Vân là người đáng tin cậy có thể đưa ra chủ kiến rồi. Thẩm Mỹ Vân 'Ừ một tiếng, nói: "Còn không phải sao, thế giới này làm gì có chuyện gì mà mười phân vẹn mười được, chúng ta đạt được một thứ đã là cực kỳ không tệ rồi."
Tiểu Hầu cũng đã trở về, trong tay cậu ta có xách theo năm cái vại tráng men, cũng không biết cậu ta làm thế nào mà không bị đổ ra bên ngoài.
"Sáng nay mọi người cũng không uống nước nhiều lắm nên tôi đã mua hoành thánh, cháo, có cả bánh bao nữa để mọi người ăn uống đây."
Cậu ta chủ yếu mua cháo là bởi vì thấy cổ họng Thẩm Mỹ Vân đang đau.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vậy thì nói: "Tôi ăn cháo." Chỉ có điều thấy trong tay đối phương còn xách theo mấy cái vại tráng men thì cô mới ngoài ý muốn hỏi: "Cậu lấy được nhiều vại thế này ở đâu ra vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận