[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2156: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Sáu Xuyên Không 6

Chương 2156: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Sáu Xuyên Không 6Chương 2156: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Sáu Xuyên Không 6
Bị hối lộ bằng thịt, Lý Đại Hà không chút do dự vỗ ngực: "Chị dâu, cứ giao nhà máy cho em, không cần lo lắng."
Trong đầu anh ta đã tính toán, đầu heo này đối với anh ta là đủ ăn ít nhất một tuần.
Anh ta có thể ăn nửa cân thịt mỗi ngày, điều đó khiến anh ta chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc.
Thẩm Mỹ Vân thật đúng là đoán đúng ý Lý Đại Hà vô cùng chính xác.
Sau khi thu xếp xong mọi việc ở trang trại chăn nuôi, Kim Lục Tử cũng thông báo cho Thẩm Mỹ Vân là cậu ta mua vé từ Mạc Hà đến Dương Thành.
Đến lúc cô mua vé, Thẩm Mỹ Vân mới nhận ra không thể đi thẳng từ Mạc Hà đến Dương Thành.
Đầu tiên họ mua vé từ nhà ga lửa Mạc Hà đến nhà ga lửa Thượng Hải, sau đó chuyển từ nhà ga lửa Thượng Hải trung chuyển để mua vé đến Dương Thành.
Nói cho cùng, các trạm nhỏ sẽ cho bọn họ đi thẳng trực tiếp đến nơi.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là tiền, Thẩm Mỹ Vân vốn là muốn hỏi Kim Lục Tử là mang theo ở đây hay qua đó rồi rút ra.
Chỉ có thể nói, Kim Lục Tử đã ở Mạc Hà nhiều năm và mối quan hệ của họ thực sự rất sâu sắc, đủ để người khác ngạc nhiên.
Sau khi chuẩn bị xong quần áo và đồ ăn, cô đem thịt đầu heo mua cho Đại Hà trước đó rồi kho xong rồi cất vào hộp cơm bằng nhôm, trải ra một ít mì và bỏ thêm dưa lao vào đó để ăn trên đường.
Dương Thành nóng bức hơn Mạc Hà rất nhiều nên trang phục mang theo rất đơn giản, cô chỉ mang theo hai bộ áo sơ mi ngắn tay và một chiếc váy để thay, nhưng cô lại nghi ngờ rằng váy có thể không vừa, khi mặc váy thực sự rất bất tiện khi đang ở bên ngoài.
Vé không được mua cùng ngày, nhưng ngày mốt lại không thể mua vé trong ngày đó, điều này giúp Thẩm Mỹ Vân có thời gian trở về chuẩn bị cho chuyến đi của mình.
Cô không mang theo nhiều hoa quả vì nặng quá, nhưng cô mua nửa cân hạt dưa thêm một bình đựng nước quân dụng, coi như chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Không có lựa chọn nào khác ngoài việc mua vé trung chuyển, và còn yêu cầu bằng chứng ởi lại. Nhưng, chuyến này nếu Thẩm Mỹ Vân không đi thì Kim Lục Tử cũng không biết phải tìm ai để giải quyết vấn đề.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi Tiểu Hầu cùng đi đến hợp tác xã. Cô vốn định rút mười ngàn đồng, nhưng cô do dự nên chỉ rút sáu ngàn đồng, phần còn lại cô dự định sẽ đến Dương Thành rút sau.
Suy cho cùng, đây là vấn đề rắc rối khi rút tiền từ nơi khác, vì vậy tốt nhất nên mang theo tiền mặt, nhưng cũng không thể mang quá nhiều.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong lời này trong lòng liền tính toán: "Được rồi, tôi biết rồi."
Kim Lục Tử kêu cô cầm một nửa, để cô có thể mang theo một phần tiền cho thuận tiện. Số tiền còn lại có thể rút ra bằng cuống phiếu tại hợp tác xã ở Dương Thành, nhưng cô không thể rút được quá nhiều. Bọn họ có cơ chế bảo vệ địa phương, Không chỉ bị trừ phí xử lý khi rút tiền từ nơi khác mà tính xác thực của tiền cũng phải được xác minh.
Gan lớn chết no, gan bé chết đói. Coi như là đánh cược một lần?
Nếu như không mở rộng nguồn tài chính, trang trại chăn nuôi cũng không thể chống đỡ được lâu dài.
Thẩm Mỹ Vân khẽ cắn răng, nhìn thế nào đi nữa, đến Dương Thành làm ăn là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Trên thực tế, trong tay cô không còn quá nhiều tiền nữa, nếu lấy thứ này, cô sẽ chỉ còn lại mười ngàn đồng.
Sau khi bỏ tiền vào trong túi và để Tiểu Hầu cầm, Thẩm Mỹ Vân gọi điện cho Quý Trường Tranh đang ở xa thành phố Cáp Nhĩ Tân, sau khi điện thoại reo vài tiếng thì đã có người bắt máy. "Quý Trường Tranh?”
Trong nhà bọn họ có lắp điện thoại nên cuộc gọi được phòng điện thoại của đội trú quân Cáp Nhĩ Tân chuyển thẳng đến nhà họ Quý. Lúc này đang là buổi trưa, Quý Trường Tranh đang nghỉ ngơi ở nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận