[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1098: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 3

Chương 1098: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 3Chương 1098: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 3
Quý Trường Tranh nhìn thấy một rừng cây lê, một cây cũng khoảng mấy trăm cân quả lê, đừng nói là nơi này có mười cây, mười mấy cây, phân bố thành một rừng lớn.
Đột nhiên anh không nhịn được cười lên: "Mỹ Vân, anh thấy em lo lắng thừa rồi"
"Hử?"
"Nhiều cây lê như vậy, cây nào cây nấy đều sai quả như vậy, một cây thôi cũng mấy trăm cân lê rồi, chỉ có một chú khỉ Ma Các chắc chắn ăn không hết."
Đúng như vậy.
Thẩm Mỹ Vân khụ khụ, đương nhiên, cô chủ yếu là phòng sức chiến đấu của đám chị dâu đó.
"Xem ra em đúng là lo bò trắng răng rồi."
"Như vậy đi." Quý Trường Tranh suy ngẫm một hồi, rồi bàn bạc với cô: "Anh quay về kêu người, không kêu mấy người chị dâu đó, chỉ kêu những chiến sĩ qua đây thôi, họ sẽ phục tùng mệnh lệnh."
Con sóc béo bên canh nghe vậy, không nhịn được trợn tròn mắt: "Lúc đó sao cô không thương tôi như vậy chứ."
Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân không cự tuyệt.
Số lê này cho dù là mùa đông có tuyết rơi cũng không sợ, lê bị đông cũng có thể ăn được.
Ít nhất cũng phải để nó trải qua mùa đông dài dằng dẫng đó.
Cô liền lập tức đồng ý ngay, nhưng cô có điều kiện: "Ít nhất cũng để lại cho con khỉ Ma Các đó thức ăn của ba tháng."
Lúc then chốt không đói chết không phải sao?
Mấy người chị dâu đó thật giống như ngựa hoang tháo dây cương vậy, một khi để bọn họ lên cây, vậy thì chắc chắn không nghe lời. Con sóc béo chần chừ một lát: "Tới lúc đó để coi đã."
Thẩm Mỹ Vân đâu có chịu để ý tới chuyện đó.
Cô vỗ đầu của con sóc béo: "Lát nữa sẽ có người của tụi ta tới đây, mi có cần tránh đi không?”
Những quả thông đó của nó suýt chút bị đối phương lấy hết đi rồi.
Nghĩ tới đó, anh lại nói với Thẩm Mỹ Vân: "Em và con sóc béo đó chơi với nhau đi, anh đi hái một túi đã, luôn tiện vác về trước."
Quý Trường Tranh nhìn nó, trong lòng thầm nói con sóc béo này đúng là đã thành tỉnh rồi.
Gì cũng hiểu, còn biết tuỳ theo tình hình nữa.
Đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ: "Em hái phần dưới của cây."
Tình cảm dường như xuyên qua khoé mắt đó muốn tuôn trào ra.
Cũng chỉ có người có suy nghĩ đơn thuần và lương thiện, mới được động vật chào đón như vậy.
Quý Trường Tranh nhìn thấy cảnh tượng này, thầm nói Mỹ Vân đúng là có duyên với động vật.
Đều nhảy lên cây lê vừa lớn vừa có nhiều lê chín, hái đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh thầm nghĩ, anh vừa hái lê, vừa quay đầu nhìn Mỹ Vân, anh không biết biểu cảm của bản thân ấm áp biết bao.
Quý Trường Tranh nói không lại cô, đành đồng ý, Thẩm Mỹ Vân vừa động đậy, con sóc béo và con khỉ Ma Các đều đi theo phụ giúp.
Hai người hai thú cùng nhau làm việc, không lâu sau, đã hái được một túi rồi.
Quý Trường Tranh nhét toàn bộ vào trong túi đan đó, một tay nhấc một túi, và cùng Thẩm Mỹ Vân đi về nơi trú quân.
Lúc bọn họ tới, lúc này đã sắp hai giờ rồi, những người luân phiên nhau ăn cơm ở trong nơi trú quân cũng đều ăn xong rồi.
Tiểu Hầu đang rửa chén bát rồi.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh trở về, lập tức nói: "Tìm được chị dâu rồi sao?"
Quý Trường Tranh gật đầu, hỏi: "Đã ăn hết chưa?"
"Đầu ăn hết rồi." Tiểu Hầu trả lời: "Hay là tôi đi hâm thức ăn đã để dành cho hai người lại?"
Chính là nấu một nồi cháo lớn, mọi người ăn cùng với bánh bao.
Người đông, ăn cơm cũng nhiều, nhưng phàm ăn chậm chút liền ăn không no.
Có điều, cũng may Tiểu Hầu tốt bụng, cũng nhớ tới Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, trước khi ăn cơm đã âm thầm để lại phần cơm của hai người họ ở trên hũ gạch tráng men.
Chỉ là, quá lâu rồi, đương nhiên không còn nóng nữa rồi.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: 'Không cần đâu, chúng tôi ăn cháo được rồi, tôi có đem dưa dưa leo từ nhà tới, và cả dưa muối ăn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận