[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1297: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 3

Chương 1297: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 3Chương 1297: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 3
"Ba cũng không được vu oan con."
Người lớn tin hay không tạm chưa kết luận, chủ yếu là mấy thằng nhóc trong nhà thật sự quá nghịch ngợm.
Mấy năm trước tụi nó rất hay đi bắt nạt thằng bé nhà họ Ôn.
Đến bà Ôn và quản gia Lý cũng tìm tới tận nhà.
Trong ấn tượng của họ, đứa trẻ nhà họ Ôn như cây bắp cải ngoài đồng, run rẩy lay lắt trước gió.
Nhác thấy họ càng nói càng lệch chủ đề.
Ông Quý trừng mắt, vẫn là người nhà mình không bớt lo.
Ông ấy đứng lên, hỏi: "Quản gia Lý, ông đến đây là?" Đêm ba mươi chủ động tới cửa có vẻ không có chuyện gì tốt đẹp.
Chỉ cần không phải bọn nhỏ ra ngoài gây chuyện, người ta tìm đến nhà đòi lí lẽ là được.
Quản gia Lý không biết mọi người mọi người đang suy nghĩ chuyện này.
Thì ra là vậy.
"Không biết con bé có đồng ý không?"
Ông ấy thuận thế đưa quà cho đồng chí Trương, sau đó chủ động nói với ông Quý: "Đứa bé Hướng Phác nhà chúng tôi muốn kết bạn với cô bé Miên Miên nhà ông, nên đòi tôi gọi con bé tới nhà chơi.
Nghe thế, mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm.
Ông Quý thậm chí nghĩ có phải thằng nhóc nhà mình lại đánh đứa trẻ nhà họ Ôn nữa không?
Lần này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Miên Miên, Miên Miên đang vây quanh bếp lò với các anh trai. "Ông vừa nói gì?"
Quản gia Lý lặp lại một lần.
Nhưng mà.
Đậu phộng thơm quá, sắp chín rồi.
Cô bé vửa ngẩng đầu thì phát hiện cả phòng đang nhìn mình.
Đôi mắt to Miên Miên hiện lên sự khó hiểu: "Sao thế?"
Chăm chú nhìn đậu phộng, quýt và khoai lang nướng trên bếp lò.
"Ông Lý của con muốn mời con đến nhà họ chơi, con có đi không?"
Thẩm Mỹ Vân nghe thế thì từ chối thay cô bé: "Quản gia Lý, Miên Miên nhà tôi..."
Cô bé đã chờ rất lâu rồi.
Cô nói một câu, Miên Miên hiểu ngay, cô bé chần chừ: "Đậu phộng của con còn chưa chín."
Người ta có câu lời mẹ nói là dễ vào tai con nhất.
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân đang làm sủi cảo, hỏi lại.
Cô vừa định nói con bé không muốn đi.
Nhưng Miên Miên đột nhiên hỏi: "Anh trai xinh đẹp kia tìm con à?"
Thẩm Mỹ Vân chợt khựng lại, quản gia Lý bên cạnh cũng vô thức trả lời: "Đúng vậy."
Miên Miên vỗ tay: "Vậy được, con đi một lát."
Quản gia Lý rất vui: 'Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều."
Miên Miên lắc đầu: "Con có thể mang theo vài hạt đậu phộng chín được không?"
Cô bé đang hỏi Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân luôn tôn trọng ý kiến của con, vì thế gật đầu nói: "Đương nhiên."
Ông bà Quý ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này đều không nói gì. Địa vị của nhà họ Ôn thật ra có chút đặc biệt, đứa bé kia tuy quyền quý nhưng cũng rất đáng thương, nếu Miên Miên chơi được với nó thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Đương nhiên, Miên Miên không biết những suy nghĩ phức tạp của người lớn.
Sau khi được cho phép, cô bé lập tức vớ lấy cái kìm lửa, gắp chục hạt đậu phộng nướng trên lưới sắt đỏ ửng ra.
Bỏ vào túi vải nhỏ, cầm trên tay.
Chuẩn bị đến nhà họ Ôn với quản gia Lý.
Thấy cảnh này, Quý Minh Phương cũng muốn đi theo, nhưng lại bị ba cậu là Quý Trường Cần ngăn lại.
"Với cái mồm kia của con, vừa gặp đã xổ một câu ma ốm, dọa thằng bé đổ bệnh thì phải làm sao?"
Anh ta không dám đắc tội với người nhà họ Ôn.
Ba mẹ anh ta cũng vậy.
À không, ba mẹ giờ đã nghỉ hưu nhưng ông Ôn còn đang ở tuyến đầu, có lẽ chỉ người lớn mới hiểu được sự quanh co trong việc này.
Quý Minh Phương lầm bầm: "Con không gọi cậu ta là ma ốm chẳng phải được rồi sao?"
"Con chỉ muốn vào Tiểu Bạch Lâu xem xem thôi."
Trẻ con trong nhỏ, không đứa nào không thích Tiểu Bạch Lâu.
Tiếc là chúng chưa từng được đi vào.
Ma ốm như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, không bao giờ chơi đùa với họ.
Đương nhiên, Quý Minh Phương theo bản năng quên mất, mấy năm trước khi Ôn Hướng Phác còn nhỏ, cậu có ra ngoài tìm bọn họ chơi.
Bị họ cười nhạo yếu như gà.
Quý Minh Phương còn định nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận