[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 411: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 7

Chương 411: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 7Chương 411: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 7
Trường Bạch và Đại Bạch ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút rồi sau này bọn họ cũng có thể chia nhau nhiều thịt hơn.
Nghĩ như vậy, Cộng sự Vương mới thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà, tôi thấy khẩu vị của Tiểu Trường Bạch không được tốt lắm thì phải."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Cũng bình thường, nó mới vận động mệt mỏi trước đó xong, cứ để cho nó nghỉ ngơi một lát là được."
Đàn ông và heo đều có quy luật giống như nhau vậy, làm mấy chuyện mệt nhọc kia xong rồi liền không muốn động đậy, mệt như con chó luôn chứ đừng nói là có cảm giác thèm ăn.
Thẩm Mỹ Vân phát hiện khi bản thân mình nói ra câu này, liền có ba cặp mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Mấy người nhìn tôi làm gì?"
"Sau khi cơ thể gắng sức nhiều quá, sẽ mất đi cảm giác thèm ăn, kiến thức này trong sách có ghi."
Cô bình tĩnh giải thích.
Thực sự, đối với một người con trai ở độ tuổi này chưa từng thân mật, đụng chạm cơ thể với ai đó, trong đầu đều là mấy nội dung thiếu lành mạnh, không dành cho trẻ nhỏ.
Cộng sự Vương nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô biết thật nhiều kiến thức."
Bằng không, lúc bọn họ đang bận làm việc chính sự, anh làm được một nửa liền xong, cũng giống như Tiểu Trường Bạch vô dụng kia, vậy Mỹ Vân sẽ cười nhạo anh mất.
Chờ đến ngày cưới làm chuyện động phòng hoa chúc, trước khi làm chuyện đó, anh phải ăn thật nhiều cơm để bổ sung sức lực trước.
Quý Trường Tranh không nói gì, anh trâm mặc, suy nghĩ không chắc chắn theo lời nói của Mai Vân.
Thẩm Mỹ Vân không biết lời nói thuận miệng của mình sẽ khơi dậy trong Quý Trường Tranh nhiều suy nghĩ như vậy, đương nhiên nếu biết, có lẽ cô sẽ hối hận đến chết mất.
Mọi người đều trầm ngâm.
Cũng bắt đầu tiếp nhận thêm một số công việc khác.
"Lệ Hoa, tôi có việc phải quay về, tôi giao lại số liệu ghi chép ở đây cho cô, cô nhớ cứ ba giờ đồng hồ ghi chép lại một lần, xem thử tình hình của Đại Bạch thì cứ dựa theo bản kê khai mà viết lên."
Kiều Lệ Hoa đương nhiên làm theo mà không từ chối. Cô ta còn trẻ, khả năng học tập rất tốt, cô ta vừa bắt đầu sắn tay vào làm, về cơ bản chỉ mất nửa ngày.
Nhìn thấy ánh mắt Quý Trường Tranh nóng rực nhìn chằm chằm mình, Thẩm Mỹ Vân đè nén nghi hoặc, còn tưởng là anh có việc gấp nên cô nhanh chóng nói rõ các công chuyện tiếp theo ở công xã.
Đợi đến sau khi sự việc trên công xã được giải quyết.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Tôi có một số chuyện cần phải đi vê nhà một chuyến, bây giờ, tôi đi tìm chủ nhiệm Lưu để xin nghỉ phép, sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ quay lại nhanh nhất có thể."
Chuyện quan trọng nhất hôm nay là phối giống. Sau khi phối giống xong, về cơ bản, phần lớn công việc còn lại là theo dõi tình hình tiếp theo.
Cô ta nhận bản kê khai: "Được rồi, có chỗ nào không hiểu tôi sẽ ghi lại, khi nào cô đến thì sẽ hỏi lại sau."
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân dẫn Quý Trường Tranh vê nhà, nhưng sau khi về đến nhà, cô nhìn thấy vài người lạ đang đợi bên trong nhà.
Dù sao trong mắt Quý Trường Tranh, chuyện của Thẩm Mỹ Vân luôn được đặt lên ưu tiên hàng đầu.
Không thể để Mỹ Vân trì hoãn chuyện của chính mình chỉ vì anh mang theo mấy người này đến, như vậy sẽ không tốt lắm.
Quý Trường Tranh nói: "Chuyện đó không quan trọng, cô cứ đi làm việc của mình đi."
Cô nhìn những người đó, ngay cả khi bọn họ không giới thiệu danh tính, nhưng nhìn một cái cũng thấy giống như một thành viên của quân đội, vẻ ngoài ngay thẳng cùng khí thế trông không giống một người bình thường chút nào.
Chẳng qua, ít nhất Quý Trường Tranh sẽ không làm chuyện như thế này, cho dù là anh mang theo mấy người này theo, càng không thể làm.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một lát, vô thức quay đầu nhìn Quý Trường Tranh, hạ giọng hỏi: "Sao anh không nói cho tôi biết, anh đi cùng với mấy đồng đội trong quân đội của anh đến đây nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận