[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1931: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Chín Xuyên Không 8

Chương 1931: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Chín Xuyên Không 8Chương 1931: Ngày Thứ Hai Trắm Mười Chín Xuyên Không 8
Hướng Hồng Anh cùng Từ Phượng Hà đều không nói chuyện, lúc chồng của mình đưa ra ý muốn bỏ tiên mua đồ, điểm ấy ăn ý của các cô ấy vẫn phải có, ở bên ngoài không phản bác quan điểm của chồng, đây xem như cho đối phương đủ mặt mũi.
Bọn họ vừa nói xong, ông Quý cùng bà Quý khó có được nở nụ cười, thân là người già, bọn họ càng nguyện ý nhìn thấy bọn nhỏ phía dưới khiêm tốn, anh em trong nhà nâng đỡ lẫn nhau, đây mới là điều kiện tiên quyết để một gia đình phát triển không ngừng.
Không gây nội loạn, tốt hơn bất cứ thứ gì.
Ôn Hướng Phác bên cạnh nhìn thấy người nhà họ Quý như vậy, trong mắt cậu nhịn không được toát ra một tia hâm mộ, đây là một mặt mà nhà họ Ôn cho tới bây giờ cũng không có, người nhà họ Ôn chỉ sinh độc đinh một người con trai, đến thế hệ của cậu, chỉ có một mình cậu là con, ba cậu không còn, mẹ cậu mất tích, bà nội mất rồi, ông nội cả đời ở căn cứ Tây Bắc cũng không về được mấy lần.
Cho nên chủ nhân chân chính của nhà họ Ôn có Ôn Hướng Phác, cậu và quản gia Lý nương tựa lẫn nhau.
Cậu chưa bao giờ cảm nhận được loại lạc thú của một đại gia đình như vậy.
Cho nên mỗi lần trải qua loại chuyện này, nỗi lòng Ôn Hướng Phác đều phập phồng theo.
Mắt thấy Ôn Hướng Phác không nói lời nào, Miên Miên nhịn không được tò mò hỏi một câu: “Anh Hướng Phác làm sao vậy?”
Miên Miên nhất thời không muốn để ý đến cậu nữa, ngược lại Quý Minh Viên bên cạnh nhìn Ôn Hướng Phác, muốn nói lại thôi, qua một lúc lâu, vẫn tới hỏi một câu.
"Anh phải về nhà rồi." Cậu đứng lên còn không quên dặn dò: "Em nhớ củng cố hai kiến thức hôm nay anh nói một lần, ngày mai anh tới kiểm tra em."
Ôn Hướng Phác bình tĩnh nói: "Học tập chẳng phân biệt được ngày tháng." Đêm ba mươi, có cần khổ như vậy không.
Miên Miên vốn đang cười, nụ cười lập tức trở nên khổ sở: "Anh Hướng Phác, ngày mai cũng sang năm mới rồi."
Cái này...
Ôn Hướng Phác lắc đầu: "Không có gì."
Một truyền thuyết không thể bị phá vỡ.
Ôn Hướng Phác lúc trước là người đứng đầu lớp, theo lý thuyết trực tiếp có thể trúng tuyển vào trường trung học phổ thông tốt nhất, nhưng cũng không biết vì sao, cậu không đi học trung học phổ thông.
Nếu cậu học cho tốt đi, tương lai cũng không sao, nhưng Ôn Hướng Phác học một năm, lập tức trực tiếp nghỉ học, cũng chưa từng đến trường, nhưng thành tích của cậu lại để lại một truyền thuyết ở trường Nhất Trung.
"Ôn Hướng Phác, cô giáo Chu bảo tôi hỏi cậu một chút, cậu có muốn về trường không?"
Đối mặt với sự khó hiểu của Quý Minh Viên, Ôn Hướng Phác cũng không giải thích, cậu chỉ thản nhiên nói: "Không muốn đi học." Không có ý nghĩa.
Quý Minh Viên không hiểu: "Thành tích của cậu tốt như vậy, sao không đến trường học?”
Cậu là lúc trước không thi đậu kỳ thi tuyển, lúc này mới được nhập học, đương nhiên, cũng có nể mặt mũi nhà họ Quý, cùng với trong nhà có người công tác ở bộ giáo dục, lúc này mới có thể trúng tuyển vào Nhất Trung, nếu là Quý Minh Viên không cố gắng hết sức, cậu chắc chắn không có suất vào học.
Ôn Hướng Phác nghe được câu hỏi của Quý Minh Viên, cậu lắc đầu, dứt khoát nói: "Không đến nữa." Ngoại trừ trước mặt Miên Miên, cậu từ trước đến nay cực kỳ có chủ kiến, cũng biết mình muốn gì, làm việc tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Mỗi ngày học nửa ngày, chương trình học còn lại không phải trồng rau, cuốc cỏ, thì là quét dọn vệ sinh, hoặc là lên lớp học tư tưởng. Điều này đối với Ôn Hướng Phác mà nói là lãng phí thời gian, cậu càng nguyện ý dùng thời gian của mình ở chuyện có ý nghĩa, mà không phải ở loại chuyện vô ý nghĩa này.
Quý Minh Viên nghe được một câu trả lời như vậy, cậu thở dài: "Cậu không đến trường học, lớp chúng ta đều bị lớp bên cạnh đè ép thành tích."
Từ sau khi Ôn Hướng Phác đi, thành tích lớp bọn họ kém hơn lớp khác một mảng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận