[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 931: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 8

Chương 931: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 8Chương 931: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 8
Trân Thu Hà mới vừa rồi còn nói sợi len acrylic đắt, ai ngờ Thẩm Mỹ Vân hào phóng lấy ra cho bà ba chiếc áo len lông cừu.
Sao mà được chứ!?
Bà ấy lập tức hạ thấp giọng: "Đắt thế này? Con lấy ở đâu ra?"
"Đã lập gia đình rồi mà tiêu tiên vẫn hoang phí thế này?"
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Không tốn tiền, lấy từ trong đó ra, mẹ thử xem kích cỡ thế nào, nếu vừa vặn thì con lấy thêm hai chiếc nữa cho mẹ."
Áo len nữ cô dự trữ rất nhiều, một trăm chiếc lận.
Cả đời này có thể mặc đến hết.
Nghe nói cô còn muốn lấy thêm hai chiếc nữa, Trần Thu Hà giật mình, vội xua tay: "Không được không được, áo len dễ gây chú ý lắm, mẹ và ba con đến đây là để cải tạo, mặc đẹp thế làm gì?"
"Mẹ mặc vào đi, để con và Miên Miên xem."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Được."
Dù sao bà ấy cũng không còn trẻ nữa.
Trần Thu Hà cầm chiếc áo len màu đỏ tươi, ướm lên người, lại ngượng ngùng nói: "Màu này có quá nổi bật không?"
"Dù sao thì tiện thế nào thì làm thế đó."
Thẩm Mỹ Vân: "Sao lại thế được? Mẹ da trắng, mặc màu đỏ là vừa đẹp."
"Giữ lại một chiếc áo len mặc bên trong cho ấm."
Trần Thu Hà đứng dậy xoay một vòng, có chút gò bó nói: 'Mẹ mặc màu nổi thế này hình như không được ổn lắm, hơn nữa còn là áo bó, ngại quá."
Áo len bó sát mới ấm, tôn lên vóc dáng đẹp của Trần Thu Hà, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được gật đầu: "Đẹp quá." Mẹ cô da trắng không nói, trên người còn có một khí chất dịu dàng.
Dưới ánh mắt mong chờ của Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, Trần Thu Hà mặc vào người.
Đến lúc đó càng mặc không ra dáng.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: 'Ngại gì chứ, phụ nữ bốn mươi như đóa hoa, mẹ là một đóa hoa nở rực rỡ, đừng có nói là không mặc nhé."
"Bây giờ không mặc, thế nào? Đợi đến khi sáu mươi tuổi mới mặc à??"
Thời buổi này, quần áo chủ yếu là rộng rãi, màu xanh xám đen, bà ấy mặc một chiếc áo len bó sát màu đỏ như thế này, có vẻ kỳ quặc.
Lúc này, Trần Thu Hà bị thuyết phục: "Thôi được, mẹ mặc bên trong vậy."
ebookshop.vn
Thẩm Mỹ Vân: "Thế mới nói là áo len lông cừu chứ?"
"Mịn như lụa vậy."
Bà ấy sờ chất liệu áo len: "Chất liệu này tốt thế, mẹ chưa từng sờ thấy chất liệu nào tốt thế này."
"Bây giờ mặc vẫn hơi nóng."
Không, cảm giác không giống lụa.
Nói xong liền đổ đây mồ hôi, bà ấy lập tức cởi chiếc áo len ra, mồ hôi chảy ròng ròng.
"Áo len này không tiện đưa cho ba mẹ chồng con à??"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Thật sự không tiện."
Những thứ lấy ra từ trong Bong Bóng, ngoài ba mẹ ra, cô hâu như không đưa cho người khác.
"Vậy thì thế này, con lấy sợi len xám và sợi len acrylic này đan hai chiếc áo len cho ba mẹ chồng con?" "Nếu không chúng ta mặc áo len mới, còn họ thì không có gì, thấy không đàng hoàng."
Ông bà Quý đối xử tốt với con gái nhà họ, đương nhiên phải đáp lại ba phần.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Đan áo len phiền phức lắm."
"Thôi con lấy từ trong Bong Bóng ra là được."
"Phiên phức thế nào?"
Trần Thu Hà: "Con quên rồi à? Tay mẹ nhanh thế nào, hai ngày đan một chiếc áo len không thành vấn đề, cứ quyết định vậy đi, con không được lấy áo len từ trong đó ra nữa, biết chưa?"
Cha mẹ luôn như vậy, thà bản thân chịu chút thiệt thòi, chịu chút khổ cực cũng được, không muốn con cái phải đối mặt với rủi ro.
Tất nhiên, Trần Thu Hà chính là người tiêu biểu trong số đó.
Thẩm Mỹ Vân: "Trong đó còn có những kiểu áo len khác."
"Nghe mẹ đi, dù sao các con cũng ở nhà nghỉ hè, thời gian còn dài, có rất nhiều thời gian để đan áo len."
Nói xong không cho Thẩm Mỹ Vân từ chối, Trần Thu Hà liền cất riêng ba chiếc áo len lông cừu trước đó đi.
Lại cầm sợi len, sang phòng bên cạnh.
"Ông bà thông gia, Mỹ Vân mua len cho hai người, xem có thích không?"
Nhìn thấy mẹ lập tức chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận