[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2324: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 8

Chương 2324: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 8Chương 2324: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Lăm Xuyên Không 8
Chỉ mất một buổi sáng đã chúc Tết xong bảy nhà.
Dĩ nhiên cũng không bỏ qua nhà họ Tống, lúc Thẩm Mỹ Vân đến nhà họ Tống ở bên cạnh, Tống Ngọc Thư năm nay không về đón giao thừa, cô ấy cùng Trần Viễn đón Tết ở Mạc Hà.
Chỉ có Tống Ngọc Chương ở nhà.
Vì Tống Ngọc Thư mà cô không có sắc mặt tốt với Tống Ngọc Chương, thậm chí khi đi thẳng qua, còn không thèm chào một tiếng.
Cô nói thẳng với mẹ Tống: "Mẹ nuôi, con và Trường Tranh về trước rồi, nếu lúc nào mẹ rảnh, thì đến nhà chúng con chơi nhé."
Mẹ Tống ừ một tiếng, rồi đứng dậy tiễn khách, đợi đến khi Thẩm Mỹ Vân đi xa, bà ta mới quay lại mắng Tống Ngọc Chương: "Con nhìn xem, con có quan hệ tốt với ai trong khu đại viện không?"
Ngay cả Mỹ Vân tính tình tốt như vậy, thấy anh ta cũng không thèm chào.
Tống Ngọc Chương mặt mày lạnh lùng, giọng điệu bình thản: "Thưa mẹ, con không cần quan hệ tốt với ai hết." Anh ta đứng dậy: "Qua ba mươi rồi, con về đơn vị đây."
Cốc trà đập vào người Tống Ngọc Chương, anh ta thậm chí còn không dừng lại, sải bước dài rời khỏi nhà họ Tống.
Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy rời đi, thậm chí không thèm nể mặt mẹ Tống.
"Con chưa nghe chán, nhưng không biết mẹ có chán không?"
Tống Ngọc Chương dừng chân, quay lại, mặt mày bình tĩnh: "Thưa mẹ, mấy lời này mẹ nói nhiều lần rồi."
Mẹ Tống tức đến mức ôm ngực: "Tống Ngọc Chương, con bước ra khỏi ngôi nhà này, thì đừng hòng quay lại nữa."
Mẹ Tống tức giận cầm cốc trà trên bàn ném mạnh về phía anh ta: "Nghịch tử." "Mẹ và ba ở nhà đón Tết vui vẻ."
Con trai về thăm rồi đi luôn, coi nhà như nhà trọ, không, nhà trọ còn chẳng bằng.
Mẹ Tống nước mắt giàn giụa: "Vì Ngọc Chương, tôi đã coi thường Ngọc Thư. Ngọc Thư oán hận tôi, đến cuối cùng Ngọc Chương cũng ghét tôi. Ông Tống, ông bảo tôi đã gây nghiệp gì ở kiếp trước mà kiếp này lại gặp phải hai đứa con như vậy chứ?"
Con gái thì không vê.
Mẹ Tống càng buồn rầu, ba Tống ở bên cạnh ôn tồn an ủi: "Bà còn chẳng hiểu tính tình của Ngọc Chương à, sao lại cố tình đối nghịch với nó chứ?"
Quý Trường Tranh đáp: "Đẻ nhiều con là chuốc thêm phiền phức."
Nhà bên cạnh.
Nghe thấy những lời này, Thẩm Mỹ Vân không kìm được thốt lên với Quý Trường Tranh: "Mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó tụng."
Ba Tống im lặng, ông ấy cũng không biết.
"Em thì thấy nên sinh một đứa là vừa." Tranh giành cái gì chứ, thực ra tình anh em cũng chỉ được thế thôi. Mười năm đầu là anh em trong một nhà, mười năm sau khi lập gia đình riêng, thì trở thành họ hàng.
Ngay cả những người anh chị em ruột cũng vậy.
"Quả là như thế." Thẩm Mỹ Vân khẽ nói: "Nhưng nói ra lời này lại tổn thương người khác quá." Ba mẹ ai cũng muốn sinh nhiều con để các con có người bầu bạn.
Phải công nhận, Quý Trường Tranh rất tỉnh táo, nhìn nhận sự việc cũng thấu đáo.
Chỉ mong xem nhà nào chiếm được thế thượng phong trước.
Nhưng thực tế thì không phải vậy, ở đâu có người, ở đó có lợi ích.
Cùng lắm thì thành quen biết chơi với nhau được bao lâu, còn lại thì dựa vào tình cảm và lợi ích.
Quý Trường Tranh: "Chúng ta biết là đủ rồi."
"Anh cả và chị dâu có nói lí do tại sao năm nay không về không?" Những năm trước Tống Ngọc Thư và Trần Viễn đều về cả.
Thẩm Mỹ Vân: "Anh cả bốc trúng thăm trực, còn chị dâu thì cuối năm lại bận công việc, cả hai đều không có thời gian về."
"Tống Ngọc Chương thì sao?"
Cô không hiểu rõ Tống Ngọc Chương lắm, hoặc chỉ biết những gì do Tống Ngọc Thư kể lại.
Nhưng Tống Ngọc Thư là người trong cuộc, nên những lời cô ấy nói cũng có phần chủ quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận