[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1832: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Tám Xuyên Không 1

Chương 1832: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Tám Xuyên Không 1Chương 1832: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Tám Xuyên Không 1
Nếu đốt chậu than trong một ngày thì mất chừng khoảng 10 cần củi.
Phải biết là củi này đủ để họ nấu một bữa ăn, thực sự không cần thiết phải lãng phí như vậy.
Chậu rất lạnh không có than thì phải làm sao?
Tất nhiên là nằm trên giường đất, đắp chăn bông khoác thêm một chiếc áo khoác bông to nên cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp và sống động hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân lúc này đến thì rất lạnh, cho nên cửa vào nhà thanh niên trí thức đều đóng chặt.
Cô vốn tưởng rằng nhà thanh niên trí thức không có người, nhưng sau đó cô nghĩ lại, hôm nay là một ngày như vậy, nhà thanh niên trí thức mà không có người, vậy bọn họ có thể đi đâu?
Dứt khoát gõ cửa cái đã.
Một lúc sau, có người đi dép lê đi tới mở cửa, sua khi mở cửa thì nhìn thấy người tới.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Tới thăm mọi người một chút."
Người vừa mở cửa không ai khác chính là thanh niên trí thức Hồng Đào Hồng, thành thật mà nói, Thẩm Mỹ Vân đã không gặp cô ấy hơn nửa năm rồi, kể từ lần cuối cô ấy rời đại đội.
Phải nói là Hồng Đào mang theo đứa nhỏ từ Lữ gia ra ngoài, đã một lần nữa trở lại hình dáng đại tỷ tỷ trước đây.
"Thanh niên trí thức Thẩm, cô về rồi à?" Hồng Đào là người đầu tiên lên tiếng chào. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác bông rộng thùng thình, nhưng nụ cười lại vô cùng thân thiện.
So với lần trước hốc hác mệt mỏi thì bây giờ trông cô ấy đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng bớt u sầu hơn. Ngay cả giọng điệu cũng phù hợp.
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Tại sao lại là cô?"
"Thanh niên trí thức Thẩm tới."
Hồng Đào mở cửa, một luồng gió lạnh từ khe cửa ùa vào khiến người trong phòng rùng mình.
"Chị Đào Tử, ai tới vậy?" Người đặt câu hỏi là Tào Chí Phương. Cô ta đang xem chương trình rất vui vẻ. Gió lạnh thổi qua khiến xương cô ta như bị thắt lại.
"Mau vào đi."
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Giữa trưa tôi mới về, nghỉ ngơi một lát liền tới gặp cô."
"Mỹ Vân, cô về khi nào vậy? Sao không nói một tiếng, tôi đi đón cô."
Những người không biết còn nghĩ rằng họ có một mối quan hệ tốt.
Hồng Đào cất giọng nói một câu, nhưng chưa kịp nói gì thì Tào Chí Phương đã nhảy xuống khỏi giường đất, chạy ra chào Thẩm Mỹ Vân.
"Bây giờ thế nào?"
"Vừa vặn chỗ thanh niên trí thức cũng trống. Chị Đào Tử dẫn theo hai đứa nhỏ nên chúng tôi cảm thấy náo nhiệt hơn."
Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ của cô.
Thẩm Mỹ Vân muốn nói, làm sao có thể sống ở một nơi nhỏ bé như vậy? Chỗ thanh niên trí thức không lớn, chỉ có một hàng giường đất và việc thêm ba người cùng một lúc là điều thực sự khó khăn.
"Chị Đào Tử cãi nhau với tên khốn vương bát đản đó nên đã mang con về sống ở chỗ thanh niên trí thức."
Tào Chí Phương tiếp tục: "Không phải Chí Anh đã kết hôn sao? Cô ấy đã chuyển đi cùng ngày sau khi đám cưới kết thúc và đến sống ở công xã. Thỉnh thoảng cô ấy chỉ vê nhà để nghỉ trưa ở các ngày trong tuần."
Tào Chí Phương nghe vậy liền ôm Thẩm Mỹ Vân đi về phía giường đất trong nhà. "Cũng tạm, mọi người đều đang quây quần bên nhau, nhưng -" có ánh sáng trong mắt cô: "cuộc sống của mọi người giờ đây ngày càng tốt hơn."
Lời này vừa nói xong, Hồng Đào ngượng ngùng cười: "Gây ra rất nhiều phiền toái cho Chí Phương và Thanh Mai."
"Nói bậy."
Tào Chí Phương quay người ôm lấy vai Hồng Đào cười nói: "Nói thật, sau khi chị Đào Tử chuyển đến, vệ sinh ở chỗ thanh niên trí thức chúng ta đã cải thiện rất nhiều."
Ngày xưa chỉ có mấy người bọn họ ở với nhau thì có thể sống qua ngày thì sao cũng được, nhưng Hồng Đào không giống, cô ấy thực sự là một người chị biết quan tâm, cô ấy sống sạch sẽ, nhìn thấy cái gì bẩn là không chịu được nên thuận tay liền làm sạch nó.
Kết quả là, các chỗ của thanh niên trí thức đều sạch sẽ. Sau khi sống ở đây sáu tháng, Tào Chí Phương và Hồ Thanh Mai là những người được hưởng lợi lớn nhất.
Về phần Tiểu Nha thỉnh thoảng khóc nhè?
Bạn cần đăng nhập để bình luận