[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2638: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 6

Chương 2638: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 6Chương 2638: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 6
Hướng Hồng Anh là người Bắc Kinh chính cống, thân thích của cô ấy cũng đều trải rộng khắp Bắc Kinh, thế nhưng phần lớn đều là ở Tuyên Võ cùng Sùng Văn.
Cũng là trùng hợp, Thẩm Mỹ Vân chọn trúng nơi này, vừa vặn là nhà thân thích của cô ấy.
Thẩm Mỹ Vân: "Muốn muốn muốn."
Đây chính là có người quen dễ làm việc.
Buổi tối hôm đó, Hướng Hồng Anh lập tức dẫn bọn họ tìm được nhà bà cô kia của cô ấy, phòng ở là loại đại tạp viện kiểu cũ.
Bà ấy ở một mình trong một căn phòng, nóc nhà còn rỉ nước, cũng không ai sửa.
Sáng sớm bà cụ đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vẫn là Hướng Hồng Anh ở cửa gọi, đối phương lúc này mới đi ra mở cửa: "Là Hồng Anh à?"
Cô ấy vừa dứt lời, dì Hướng theo bản năng nói: "Không bán, đó là đất tổ tông để lại."
Hướng Hồng Anh đáp một tiếng: "Dì, gân đây sức khoẻ dì thế nào?" Đi lên lập tức đỡ đối phương.
Tại nhìn thấy Hướng Hồng Anh phía sau, còn đi theo những người khác thời điểm, dì Hướng nhất thời sửng sốt: "Hồng Anh, mọi người đây là?"
Bà dì không để ý vung tay.
"Cũng được, cứ như vậy, nhất thời không chết được."
Hướng Hồng Anh giới thiệu: "Vị này là em dâu của cháu, em ấy muốn mua mảnh đất ở ngoại ô của dì."
Chỗ này của bà ấy, cũng chỉ có cả nhà Hướng Hồng Anh mới có thể đến."
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, đây là lời nói gió bay. Một giây sau, cửa đã bị đá văng: "Mẹ, mẹ phải bán. Diệu Tổ muốn đi Mỹ du học, còn thiếu một khoản học phí lớn, mẹ bán đất đi, Diệu Tổ sẽ có tiền đi du học."
Sợ dì Hướng không đồng ý, người đàn ông ác liệt nói: "Mẹ, Diệu Tổ tốt rồi, chúng ta mới có thể tốt, nó là hy vọng duy nhất cuối cùng của nhà chúng ta, nó đi Mỹ phát triển tốt, tương lai cũng sẽ đón chúng ta qua đó."
Lời còn chưa dứt.
Người đàn ông không tình nguyện, nhưng vì mảnh đất trong tay bà lão có thể bán lấy tiền, ông ta chỉ có thể đi gọi con trai tới.
Hết lần này tới lần khác, dì Hướng lập tức tin lời này, bà ấy không tin con trai, nhưng bà ấy lại hy vọng cháu trai sống tốt.
Bà ấy trầm mặc một lát: "Mày gọi Diệu Tổ lại đây cho mẹ, mẹ hỏi nó có muốn sang Mỹ du học không."
Từ khi bà cụ ở trong căn phòng nhỏ rách nát này đã biết, con trai bà có tiền cho con đi du học, không có tiên chăm sóc mẹ.
Trước khi ra ngoài còn cố ý nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh .
Cậu ta vừa tới, lập tức ghé vào người dì Hướng làm nũng: "Bà nội, bạn học của con đều đi du học, có người đi Úc, có người đi Mỹ, bà nội, con không muốn thua kém họ."
Một lát sau, Diệu Tổ trong miệng người đàn ông tới, cậu ta tên là Trần Diệu Tổ, cháu trai duy nhất của dì Hướng, coi như là con cháu nối dõi duy nhất của ba đời nhà họ Trần.
Vừa nghĩ tới trong nhà sắp phát tài, người đàn ông nhịn không được kích động, chạy chậm ra cửa gọi nhi tử.
Cũng không biết, đối phương nguyện ý ra bao nhiêu tiền.
Hiện giờ, Trần Diệu Tổ chỉ có hơn hai mươi tuổi, trong mắt cậu ta lộ ra dã tâm bừng bừng, hiển nhiên là bắt buộc phải xuất ngoại.
Mấy ngày nay ông ta lập tức phát hiện, vợ chông son này một mực dạo chơi ở xung quanh nhà bọn họ, xem ra là thật sự muốn mua. Thật ra, thấy một màn này, Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn mua đất nữa.
Cô biết đất này vừa bán, bà cụ sẽ lập tức gà bay trứng vỡ.
Cô nháy mắt với Hồng Anh, Hồng Anh hiểu trong giây lát, cô đứng lên: "Quên đi, em dâu cháu nói nếu nơi này là mệnh căn của dì, vậy thì không nên ép buộc người khác."
Cô ấy vừa dứt lời.
Trân Diệu Tổ và ba cậu ta đều nóng nảy: "Sao có thể? Chúng tôi đều không nói nơi này là nhà mệnh căn gì, các cô sao đột nhiên lại không mua?"
Chỉ có thể nói, con rể bán nhà vợ không đau lòng.
Thẩm Mỹ Vân thản nhiên nói: "Nội bộ các người chưa thương lượng xong, lần sau hãy nói. Tôi đi xem những nơi khác xung quanh.”
Cô vừa dứt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận