[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1423: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 9

Chương 1423: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 9Chương 1423: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 9
"Hồi chiều, đội trưởng Trân dẫn Tống Ngọc Thư đồng chí đến phòng làm việc nộp báo cáo kết hôn rồi."
Triệu Ngọc Lan biết Tống Ngọc Thư, dù sao, lúc đó còn cùng nhau ăn cơm ở nhà Mỹ Vân.
Nhưng mà, cái cô ấy kinh ngạc là: "Không phải nói Tống Ngọc Thư và bác sĩ Tần xem mắt à?"
Cô ấy nhớ lúc đó chị gái Triệu Xuân Lan nói như thế.
Hơn nữa người làm mai cũng là Triệu Xuân Lan.
"Bọn họ không ưng nhau."
Chỉ đạo viên Ôn mát xa chân cho cô ấy: "Tống Ngọc Thư nhìn trúng đội trưởng Trần, còn ở nhà ăn chơi trò tỏ tình."
"Cứ tới lui như thế, chuyện của hai người thành luôn."
"Đây là chuyện tốt."
Người bình thường không làm được.
Đi bên trong một đám người cũng sẽ căng thẳng đến mức không nói nổi thành lời.
Nếu là cô ấy, cô ấy sẽ không dám làm thế, tự ti quá.
"Chắc chắn cô ấy lớn lớn trong gia đình ba mẹ yêu thương, cho nên mới tự tin như thế."
Chỉ đạo viên Ôn làm sao biết được chuyện nhà Tống Ngọc Thư, anh ấy cười, không tiếp lời mà nói: "Có lẽ một thời gian nữa, chúng ta sẽ được uống rượu mừng của hai người bọn họ rồi."
Bây giờ Triệu Ngọc Lan ở nhà dưỡng thai, đương nhiên là không biết chuyện bên ngoài, cho nên cô ấy kinh ngạc: "Tính cách Tống Ngọc Thư đồng chí trâu bò quá."
Ngồi xe lửa một ngày một đêm, chớp mắt là tới. Trần Viễn nhanh chóng xin nghỉ phép ở đồn trú, trước sau xin nghỉ một tuần, nếu không đủ thì đến lúc đó quay lại xin nghỉ thêm.
Xin nghỉ phép xong, cầm chứng nhận à đồn trú cấp, anh ấy trực tiếp mua hai vé xe, đến thẳng Bắc KinhI
*
Lúc đến trước ngõ, đột nhiên Tống Ngọc Thư hỏi một câu: "Trần Viễn, anh có sợ không?”
Coi như mua đủ bốn món quà.
Trần Viễn đem theo bốn món quà, được Tống Ngọc Thư dắt về nhà, dọc đường Trần Viễn không hề than thở.
Bọn họ không vội đến nhà mà đi cửa hàng bách hóa ở Bắc Kinh trước, mua thuốc lá, rượu, mạch nha và thêm hai túi đường.
Trần Viễn đột nhiên sững người, anh ấy lắc đầu: "Không sợ."
Cho dù là vế trước hay vế sau, đó đều là tôn tại người Bắc Kinh không thể bước vào. Thậm chí, cả đời bọn họ cũng không thể ở đó một ngày một khắc nào.
Cho đến khi sau khi ngồi xe ô tô đến Tây Thành, Tống Ngọc Thư đọc một cái tên, cũng chính là tên đường nhà bọn họ, lúc đó Trần Viễn rõ ràng nhìn thấy trên sắc mặt bác tài xế kinh ngạc trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu nhìn kĩ Tống Ngọc Thư.
Lúc trước anh ấy đã có suy đoán, điều kiện nhà Tống Ngọc Thư rất tốt, nhưng đó chỉ là suy đoán thôi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên anh ấy đến nhà gái, bây giờ chỉ lo lắng nhà gái xem thường mình.
Trong mắt thoảng qua sự hâm mộ.
"Chỉ là hơi hồi hộp."
Không có cách nào, có vài thứ khi ra đời không có thì cả đời sau đó cũng sẽ không có. Trần Viễn xuất thân từ bộ đội đặc nhiệm, anh ấy có thể ở đó mười năm, không chỉ dựa vào bản lĩnh mà dựa vào khả năng quan sát sắc mặt.
Ở đó đều là là tầng lớp nhất lưu.
Cũng vì vậy, đi Tống gia làm phủ thêm một tầng bóng mờ trong lòng Trần Viễn.
Anh ấy không phải cậu bé loi choi nữa, anh ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi hiểu rất rõ khoảng cách giữa anh ấy và Tống Ngọc Thư.
Anh ấy là chàng trai nghèo sinh ra ở vùng núi Mạc Hà, còn Tống Ngọc Thư lại là con cái sinh ra và lớn lên trong đại viện Bắc Kinh.
Thời khắc này, Trần Viễn đứng trước cửa nhà Tống gia, anh ấy chỉ yên tĩnh nhìn bức hoành phi của Tống gia.
Không có ai biết anh ấy đang nghĩ gì.
"Ngọc Thư?”
Bà Quý ra ngoài đi dạo, thật không ngờ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Tống Ngọc Thư và một nam đồng chí cao to vạm vỡ.
"Trần Viễn?"
Bà Quý biết Trần Viễn, dù sao lúc đó bà ấy đã ở đồn trú Mạc Hà một thời gian dài, Trần Viễn là anh của Mỹ Vân, cũng đã từng đến nhà Quý gia ăn mấy bữa cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận