[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1294: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 7

Chương 1294: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 7Chương 1294: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 7
Miên Miên suy tư một lát: "Con không chơi với anh ấy, không cần thù lao."
Ôi!
Đồ ăn vặt cũng không cho nổi.
Quản gia Lý thở dài vào Tiểu Bạch Lâu, còn tưởng nếu mình ra tay, đứa bé Hướng Phác sẽ có thêm bạn bè.
Kết quả thất bại.
Sau khi quản gia Lý bước vào Tiểu Bạch lâu.
Ông ấy thấy Ôn Hướng Phác ngồi ở cầu thang mà không vào thư phòng.
Quản gia Lý bất ngờ: "Hướng Phác, sao không vào phòng?"
Ôn Hướng Phác ủ rũ, lông mi thật dài hắt bóng xuống mí mắt, giọng điệu bình tĩnh như đang trần thuật một sự thật.
Ôn Hướng Phác không nói gì, tay ôm sách, ngẩn người nhìn lan can cầu thang.
Ôn Hướng Phác đột nhiên hỏi: "Ông Lý, có phải cháu rất đáng ghét không?"
Ông ấy đang định cất túi đồ ăn vặt đi.
Quản gia Lý cảm thấy đây mới là Ôn Hướng Phác bình thường, phần lớn thời gian đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thích nói chuyện với người khác.
Nghe vậy, quản gia Lý ngạc nhiên vô cùng, ông ấy dừng động tác trong tay lại, dịu dàng nói: "Hướng Phác, tại sao lại nói như vậy?”
Chỗ cầu thang lạnh lắm, còn ngồi dưới đất.
Quản gia Lý sở dĩ ở bên cạnh cậu chẳng qua cũng vì sinh kế bức bách.
Bố mẹ không thích.
Ông bà cũng vậy.
"Sẽ không ai thích cháu đâu.” Đàng vỗ vai cậu.
Chỉ có sách vở đồng hành.
Nghe thế, trái tim quản gia Lý chợt đau đớn, ông ấy muốn giơ tay ôm Ôn Hướng Phác, nhưng lại do dự.
Cậu là một kẻ đáng thương không ai muốn.
"Hướng Phác, đừng nghĩ như vậy." Quản gia Lý muốn an ủi cậu nhưng lại phát hiện có rất ít từ ngữ an ủi được cậu.
Con trai của ông Lý thích đánh bạc, nếu không ông Lý đã về nhà từ sớm, ông Lý phải kiếm tiền bù vào số nợ cờ bạc của con trai.
Ôn Hướng Phác chăm chú nhìn ông ấy, chợt nói: "Thật không?"
"Ông Lý cũng rất thích con."
Ông ấy há miệng: "Còn ông nữa."
Kỳ thật cậu biết là giả.
Như cuộc sống của Hướng Phác, thứ người khác có, cậu không có.
Đôi mắt của Ôn Hướng Phác quá có lực xuyên thấu, thật sự không giống ánh mắt của một đứa trẻ mười hai tuổi.
Không, nói đúng ra còn chưa tới mùng một tết, cậu chỉ mới mười một tuổi.
Quản gia Lý im lặng một lúc: "Đúng vậy."
Ông ấy thừa nhận.
Ôn Hướng Phác không truy cứu sự thật này, cậu đột nhiên hỏi: "Phải làm thế nào mới kết bạn được?"
Quản gia Lý nghe vậy thì mừng rỡ ngẩng đầu.
"Hướng Phác muốn có bạn không?"
Đây là lần đầu tiên ông ấy nghe Ôn Hướng Phác đưa ra yêu cầu như vậy.
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng. "Vậy con phải ra khỏi cánh cửa lớn này trước."
Quản gia Lý ân cần dụ dỗ: "Con ra khỏi cổng, trong ngõ có hàng chục đứa trẻ, con có thể chọn người con thích để kết bạn."
Đề nghị này bị Ôn Hướng Phác bác bỏ.
Cậu thẳng thắn nói: "Con không thích bọn họ."
Họ quá ngây thơ.
Quản gia Lý hơi cạn lời: "Vậy con thích ai?"
Ôn Hướng Phác nghĩ nghĩ: 'Đứa bé hồi nấy..."
"Rất thú vị."
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được người có thể khiến cậu cứng họng.
Quản gia Lý đã hiểu: "Con muốn làm bạn với đứa bé kia?"
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút, tóm tắt ngắn gọn: "Không bài xích."
Quản gia Lý: "..."
Ông ấy mệt mỏi quá, từ nhỏ tính tình Hướng Phác đã như vậy, nói chuyện rất khó nghe.
Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: "Hướng Phác, nếu muốn làm bạn với cô bé kia, con phải sửa lại thái độ của mình."
Ôn Hướng Phác nghi hoặc: "Sửa chỗ nào?"
Thái độ của cậu có chỗ nào không tốt sao?
Quản gia Lý: "..."
Ông ấy cân nhắc câu từ: "Các cô bé đều thích ăn kẹo, thích đồ chơi và quần áo đẹp."
"Con có thể mời cô ấy tới, nhưng phải đối xử tốt với người ta, không được nặng lời với người ta."
Ôn Hướng Phác ừ một tiếng: "Được!" Ông ấy đã cố hết sức.
Quản gia Lý thở dài, mệt mỏi bước ra khỏi Tiểu Bạch Lâu. Tiếc là lúc ông ấy đi ra, bên ngoài lại chẳng còn ai.
Con hẻm này rất dài, ông ấy không thể tìm ra một đứa bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận