[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2186: Ngày Thứ Hai Trắm Năm Mươi Xuyên Không 1

Chương 2186: Ngày Thứ Hai Trắm Năm Mươi Xuyên Không 1Chương 2186: Ngày Thứ Hai Trắm Năm Mươi Xuyên Không 1
Có những người tuổi tác có vẻ lớn thì khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, cũng có những cô gái trông dáng vẻ tâm hai mươi tuổi, tất cả đều là các nữ đồng chí, hơn nữa mọi người đều rất bận rộn, thậm chí người ngoài có bước vào thì họ cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
"Ông chủ mọi người có ở đây không?
Lâm Tây Hà đi đầu, tiến tới hỏi một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở phía ngoài cùng, trên đầu cô ấy có đội một chiếc khăn màu xanh dương ngũ quan dịu dàng, chẳng qua là lúc trả lời thì tay chân cô ấy không hề dừng lại mà tay vẫn cầm miếng vải đến bàn may, chân đạp máy vang lên tiếng tạch tạch tạch.
"Ở bên trong ấy." Cô ấy nghiêng đầu hướng về phía căn phòng nhỏ ở cách vách.
Lâm Tây Hà gật đầu một cái: "Cảm ơn." Sau đó lại quay đầu nhìn mấy người Thẩm Mỹ Vân nói: "Đi thôi, tôi đưa mọi người tới tìm chị Dung”
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ một tiếng, lúc đi ra ngoài với Lâm Tây Hà thì cô lại không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái, hai mươi ba chiếc máy khâu ngày đêm làm việc không chút mệt mỏi, đây chính là một nhà máy may dệt lớn đầu tiên trong tương lai.
Bên dưới một một chiếc máy khâu là một đống vải vóc, có một vài cái là những cái quần đang được may dở, cũng có những chiếc là cả một miếng vải còn nguyên.
Nơi này trong tương lai nhất định sẽ có một tiềm năng vô hạn.
Một vị nữ đồng chí có mái tóc xoăn đang ngồi trước bàn làm việc, tay đang bấm trên bàn tính, tiếng gõ lạch cạch lạch cạch vang dội, nhìn qua trông cô ấy có vẻ trông khá khó chịu: "Mẹ nó, kiểm tra sổ sách còn khó hơn so với kinh doanh ấy."
Nếu nói trước kia chưa nhìn thấy cảnh tượng này thì đối với việc nhập quần ống loe vê thì Thẩm Mỹ Vân còn cảm thấy hơi do dự, nhưng sau khi nhìn thấy nhà máy may mặc nhỏ này thì cô gân như chắc chắn bản thân muốn được đầu quân vào cái nghề này.
Trông anh ấy có vẻ rất quen thuộc với nơi này, sau khi rời khỏi nhà máy, anh ấy rẽ sang trái rồi đi vào một văn phòng nhỏ, cửa vừa mở ra đã thấy được tình cảnh bên trong.
Đương lúc Thẩm Mỹ Vân vẫn còn đang suy nghĩ miên man thì ở phía trước Lâm Tây Hà đã dẫn đường rồi.
Làm nghề này thì kiếm lời còn nhanh hơn so với nuôi heo.
Căn phòng không quá lớn, chỉ chừng mười mét vuông, xung quanh có chỗ là đủ loại thùng hàng hóa, có chỗ lại là đống quần ống loe đã làm xong đang bị chồng lên thành đống cao, chất đống ở bên ngoài.
Ăn, mặc, ở, đi lại, mặc chính là nhu cầu đứng hàng đầu.
Vừa dứt lời thì người phụ nữ đó cũng ngẩng đầu lên: "Tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi là chị, nếu như cậu cứ gọi tôi như thế thì tôi cũng bị cậu gọi đến già cả luôn rồi đấy."
Lúc này tính khí nóng nảy ấy cũng khiến những người đi theo vào phải sửng sốt một chút.
Lâm Tây Hà buồn cười nói: "Chị Dung."
Cô ấy ghét nhất là kiểm kê sổ sách.
Lâm Tây Hà cũng không gọi 'em gái, mà trực tiếp gọi thẳng tên cô ấy: "Em mang mối làm ăn đến cho chị đây."
Lâm Tây Hà thật đúng là không thể nào khiến bản thân mình gọi như thế được, hai người bọn họ đều có gốc rễ là người Triều Châu, đều đánh liều tới Dương Thành làm ăn, chẳng qua anh ấy thì kinh doanh đồng hồ đeo tay điện tử, còn Cao Dung thì làm về mảng quần áo.
"Cao Dung."
"Gọi tôi là em gái Cao Dung."
Lần này Cao Dung mới ngừng lại công việc đang dang dở trên tay, đặt bàn tính xuống rồi nhìn lên một cái, ánh mắt quét đến một nơi thì ngưng lại một lát.
Đột nhiên ánh mắt cô ấy sáng lên, đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân: "Người đẹp, giúp tôi chuyện này đi." Đây chính là trời sinh làm người mẫu đó, tốt hơn hẳn so với những người mẫu giả dối trước kia mà cô ấy đã từng làm việc cùng.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, đôi mắt cô rất tinh xảo, lông mày được vẽ đến mảnh dài cong cong, con ngươi to mà tròn, trong suốt thấy đáy như một hồ nước sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận