[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1104: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 9

Chương 1104: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 9Chương 1104: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không 9
Đương nhiên là canh gác những con thú hoang hung dữ có thể xuất hiện.
Đúng lúc quay về rót ấm nước nóng thì phát hiện Thẩm Mỹ Vân đang ở cạnh đống lửa, đốt quả thông ngây người nhìn đống lửa.
Thẩm Mỹ Vân cũng bất ngờ, giờ này rồi mà Quý Trường Tranh còn trở về, cằm của cô đang kê trên đầu gối, từ từ gật đầu: "Không ngủ được."
Ngọn lửa cháy rừng rực, chiếu rọi gương mặt lóng lánh như ngọc của cô, gương mặt như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp.
Quý Trường Tranh nhìn xung quanh, rồi trao đổi ánh mắt với Tiểu Hầu, Tiểu Hầu lập tức hiểu ngay, đứng dậy ra ngoài tuần tra.
Còn Quý Trường Tranh thì tạm thời ngồi lại.
"Sao vậy hả?"
Thẩm Mỹ Vân hạ thấp giọng: "Em đang nghĩ không biết Miên Miên thế nào rồi?"
Dưới ngọn lửa, Quý Trường Tranh nổi bật lên với lông mày sắc bén, đôi mắt như vì sao, mũi cao, một khí thế anh dũng hơn người, mê hoặc lòng người.
Mỗi lần đi ra ngoài, lúc bận rộn thì còn được, lúc nhàn rỗi đương nhiên sẽ nhớ tới con.
Nhưng mà, vẫn không nhịn được mà nhung nhớ.
Vẫn biết là như vậy.
Quý Trường Tranh: "Miên Miên đang ở nhà họ Chu, con người Triệu Ngọc Lan rất tốt, đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cô bé."
Quý Trường Tranh khất đống lửa, và thêm ba cây củi vào trong đó, đột nhiên hỏi: "Mỹ Vân, nếu anh ra ngoài làm việc nhiều ngày, em có nhớ anh tới mức không ngủ được như vậy không?”
Người làm mẹ đều như vậy, sau khi có con cái, trong lòng luôn nhớ nhung, và trăn trở như vậy.
Nói tới đây, cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương, dưới ánh lửa lượn lờ, gương mặt như tranh của cô, giọng điệu nghiêm túc: "Lúc làm việc, không thể nhớ anh, bởi vì một khi nghĩ tới anh, thì không muốn làm việc nữa."
Cô không giấu giếm đối phương: "Anh từng nghĩ tới, chuyện đó khác với chuyện nhớ Miên Miên không."
"Lúc em ăn được thứ gì ngon, người đầu tiên em nghĩ tới là anh, nếu anh cũng ở đó, vậy thì có thể ăn cùng nhau, lúc ra ngoài chơi, nhìn thấy gì thú vị, cũng muốn được chơi cùng anh, nếu Quý Trường Tranh có ở đó thì tốt quá, đương nhiên, lúc gặp khó khăn, vậy thì càng nhớ tới anh, em sẽ cảm thấy nếu Quý Trường Tranh có mặt, vậy thì mọi thứ đều có thể dễ dàng giải quyết rồi."
Đột nhiên Thẩm Mỹ Vân khựng lại.
Mặt của Quý Trường tranh đỏ ửng lên, ánh mắt sáng quắc: "Anh biết rồi."
"Chỉ muốn ôm lấy anh."
"Được rồi."
"Chỉ muốn gặp được anh."
Anh không biết bản thân sẽ ngại ngùng như vậy: "Em ngồi thêm lát nữa thôi đó, anh đi tuần tra đây."
Mấy người Triệu Xuân Lan đã nghe được mấy lời này, không nhịn được than thở: "Chẳng trách Quý Trường Tranh thích Mỹ Vân, thích tới mức sống đi chết lại."
Rõ ràng chủ đề này là do đối phương bắt đầu trước, nhưng đến khi nói tới, anh cũng kết thúc trước.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy dáng vẻ đó của Quý Trường Tranh, không nhịn được mà mỉm cười: "Đúng là đáng yêu."
Ngay cả bóng lưng rời đi cũng có hơi vội vàng.
Trong lều. Vậy là luống cuống rời đi rồi.
"Nghe những lời đó của Mỹ Vân đi, bình thường các cô sẽ nói với chồng của mình không?”
Trương Phượng Lan lắc đầu trước tiên: "Làm gì có chứ? Đều là gọi là anh ơi, họ Lý kia, cha già này, mau tới đây.
So sánh với cách gọi của Thẩm Mỹ Vân.
Trương Phượng Lan không nhịn được thở dài: "Làm sao dẻo miệng được như Mỹ Vân chứ."
"Coi tiểu đoàn trưởng Quý được dỗ tới mức không tìm được đường luôn kìa."
Thẩm Thu Mai mới nói tiếp một câu: "Cho nên, cuộc sống của Mỹ Vân người ta mới sướng, không phải là không có lý."
Bảy tám người chị dâu bọn họ ở đó cộng lại cũng không dẻo miệng bằng một mình Mỹ Vân.
Sự gián đoạn này, đã làm cho nỗi nhớ của Thẩm Mỹ Vân đối với Miên Miên với đi phần nào, cô quay đầu đi vào lều, vừa mới vào, ánh lửa chiếu xuyên căn lều, lờ mờ có thể nhìn thấy được mấy đôi mắt sáng long lanh.
"Mỹ Vân, dạy cho chúng tôi cách điều khiển chồng được không?"
Thẩm Mỹ Vân: "2"
Bạn cần đăng nhập để bình luận