[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2808: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Chín Xuyên Không 4

Chương 2808: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Chín Xuyên Không 4Chương 2808: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Chín Xuyên Không 4
Sáng sớm thức dậy, đi dạo một vòng trên bãi cát ven biển, lúc trở vê mua chút hải sản ở bến tàu, nếu khát, bỏ ra một xu mua dừa xanh, ôm uống, dừa này uống vào bụng thật thoải mái.
Hơn nữa, bà Tống còn phát hiện sau khi bà tới Dương Thành, bệnh hen suyễn lúc trước vẫn thường xuyên tái phát cũng không phát bệnh nữa.
Bà ấy thực sự thích nơi này.
Đối với người già mà nói, mùa đông cực kỳ không dễ chịu, có thể tới một nơi ấm áp như vậy, bọn họ cũng thoải mái.
Nhìn vào ánh mắt của mẹ và đứa trẻ.
Tống Ngọc Thư cắn răng: 'Mual Thế nhưng, em không thể ứng trước cho chỉu ba năm tiền lương, mà là năm năm." Nếu là ba năm, cô ấy thật sự không trả nổi.
Thẩm Mỹ Vân: "Năm năm thì năm năm đi." Dù sao mục đích của cô cũng đã đạt được.
"Đi thôi, em dẫn chị đi mua nhà."
Bởi vì ra tháng giêng, cho nên, bộ phận bán nhà bên này cũng mở cửa, vẫn là trước sau như một, Tiểu Chu một mình ở chỗ này.
Thẩm Mỹ Vân: "Mua rồi nói, đến lúc đó chị sẽ ở nhà của mình, em hỏi chị có muốn hay không?”
"Bọn mẹ cũng đi."
Vừa nói muốn mua nhà, bà Tống cùng ông Tống cũng tới hứng thú, thậm chí còn có ông Quý cùng bà Quý.
Tống Ngọc Thư thành thật nói: "Muốn."
Căn bọn họ ở là Thẩm Mỹ Vân mua cho bọn họ, một trăm năm mươi mét vuông, hơn nữa bên trong đều đã trang hoàng xong, cũng không biết Mỹ Vân tốn bao nhiêu tiền. Tống Ngọc Thư bối rối: "Tiền của chị còn chưa gom được mà."
Tiểu Chu cười khổ nói: "Làm quảng cáo cần tiền, chúng tôi hỏi đài truyên hình, cái này lấy thật đắt, đơn vị luyến tiếc tiêu tiền vào việc này."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Lúc trước nói quảng cáo, bên cô vẫn không làm sao?"
Nếu là làm quảng cáo, cũng không đến mức vắng vẻ như bây giờ.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đến, nhất thời giống như thấy đại gia: "Bà chủ Thẩm."
"Có, còn có một căn lầu bốn."
Đây quả thực là đốt tiền.
Thẩm Mỹ Vân không biết có hay không: 'Vậy được rồi, tôi đến xem phòng ở, ơt lầu ba còn có căn một trăm năm mươi mét vuông không?”
Quảng cáo truyền hình được tính bằng giây.
"Đối diện tôi thì sao?"
Tống Ngọc Thư: "Quá lớn, hơn nữa cũng đắt."
Hiện tại mua nhiều, đến về sau nơi này dỡ xuống, bồi thường sẽ càng nhiều.
Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía Tống Ngọc Thư: "Hay là chị mua căn hai trăm hai?"
Tiểu Chu: "Đối diện lầu ba là hai trăm hai."
Thấy thế nào cũng là mua bán kiếm không lỗ.
Cô ở tầng ba.
Thẩm Mỹ Vân chớp mắt: "Em cho chị mượn tiền, hơn nữa chuyện lần này qua đi, em bàn chuyện làm ăn với chị, bảo đảm chỉ có chị mới có thể làm."
Tống Ngọc Thư còn đang do dự.
"Hai trăm hai mua căn lớn, bốn phòng, chị cùng anh em một phòng, Điềm Điềm một phòng, ba nuôi mẹ nuôi một phòng, ngày thường chị làm việc cũng cần một phòng, đúng không?”
Bốn phòng vừa vặn, không nhiều không ít. Tống Ngọc Thư: "Căn hai trăm hai mét vuông bao nhiêu tiền?"
Tiểu Chu mỉm cười, cầm máy tính ấn mạnh: "Chỗ chúng tôi là sáu trăm một mét vuông, cô là bà chủ Thẩm giới thiệu đến, tôi giảm giá cho cô chín mươi bảy phần trăm, chính là mười hai vạn tám ngàn lẻ bốn mươi đồng."
Vừa nghe cái giá này, đừng nói Tống Ngọc Thư rút lui, chính là ông Tống cùng bà Tống bọn họ cảm thấy mình ở Bắc Kinh, xem như là người có tiền, nhưng là cũng chịu không nổi.
Cái này cũng quá đắt.
Ông Quý và bà Quý cũng cảm thấy như vậy.
Tống Ngọc Thư suy tư một chút: "Giúp tôi tính căn một trăm năm mươi bao nhiêu tiền?"
Tiểu Chu: "Tám vạn bảy ngàn ba."
Tống Ngọc Thư nghe xong hai cái giá, quyết đoán quyết định: "Tôi muốn căn một trăm năm mươi."
Cô ấy biết Thẩm Mỹ Vân muốn nói gì, cô ấy vẫn lắc đầu: "Có việc làm ăn kiếm tiền, chờ chỉiu kiếm tiền đến mua, chiu không muốn vay tiền mua nhà."
Trong tám vạn bảy ngàn ba này đã còn ứng trước cho cô ấy năm năm tiền lương.
Khi vay tiền, cô ấy cũng không biết khi nào trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận