[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 944: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 3

Chương 944: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 3Chương 944: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 3
Bà Quý nhìn xung quanh một chút, phát hiện lúc mọi người rời đi, hận không thể mang theo đồ đạc của cả nhà.
Thuyền nát còn có ba cân đinh (*).
(*) Ám chỉ dù nhà ở nông thôn có cũ kĩ xập xệ nhưng vẫn lưu giữ giá trí lớn lao cả về vật chất lẫn tinh thần.
Trong căn nhà này của mọi người từng li từng tí đều là bản thân bọn họ từng chút từng chút kiếm được, làm sao nỡ vứt bỏ chứ.
Đánh mất cái này, luyến tiếc cái kia, đánh mất cái kia luyến tiếc cái này.
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần đâu, con trở về thu dọn đồ đạc không nhiều lắm, chạy nạn quan trọng hơn."
Lời này vừa nói, những người khác đang thu dọn đồ đạc xung quanh, theo bản năng nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghỉ hoặc: "Sao vậy?"
Bí thư chi bộ vừa lên tiếng, mọi người cho dù luyến tiếc cũng làm theo.
Bà Hồ đang chủ trì đại cuộc, mặc dù lúc nói lời này, trong lòng bà ấy vẫn tiếc đứt ruột, nhưng vẫn không thể không như vậy.
Nhưng không, dù lo lắng ông ấy vẫn chỉ thể trở về liếc mắt một cái, thầm nghĩ, bọn họ vẫn phải chịu chút thiệt thòi.
Ông ấy vốn còn đang do dự là nên cắt lúa mì tiếp hay là trở về.
Bí thư chi bộ cũng vừa trở về từ ruộng: "Bà Hồ nói rất đúng, mọi người nghe lời bà ấy đi, đồ đạc không không quan trọng cứ xác định là mất đi, hiện tại lập tức thu gom đồ quan trọng mang đi."
Nếu không dựa theo sức bọn họ thu thập, sợ là sáng mai cũng không lên núi được.
"Thanh niên tri thức Thẩm nói rất đúng, chạy nạn quan trọng hơn, ném hết đống quần áo rách với chăn rách kia cho tôi, trước tiên cần dọn tiền và phiếu mua hàng trong nhà, còn cả lương thực năm ngoái, đều mang theo cho tôi, những thứ khác không có cũng không sao."
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi thẳng đến nhà trên núi, sau khi trở về cô thu gom tiền cùng phiếu mua hàng trước, xếp gọn trong hành lý cần thu dọn.
Đây chính là thứ trọng yếu, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng người.
Có bí thư chi bộ đến hiện trường sắp xếp, lập tức mọi thứ cũng không rối loạn như trước, trật tự cũng khôi phục lại.
"Mặt khác, heo bò và gà nuôi từng nhà đều mang lên núi."
Thẩm Mỹ Vân chần chờ, nói với Miên Miên: "Để lại một túi bột Phú Cường và một túi gạo trắng, nửa túi lương khô, còn lại toàn bộ đều gói lại."
Nhưng những thứ không thể lộ ra ánh sáng kia, toàn bộ bị gói ghém vào trong túi.
Đúng lúc đó, Thẩm Mỹ Vân còn nhìn thấy một ngăn chứa đầy lương thực, có bột Phú Cường, bột ngô, gạo trắng tinh cùng gạo lức, còn có cả bắp ngô.
Lương thực, quần áo, gà rừng, những thứ này đều cầm ngoài tay, không thể nhét vào trong túi.
Những thứ này hẳn là đủ cho nhà bọn họ, đây là lương thực trong vòng một tuần tới.
Nghe tiếng gọi này, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, nói thật từ sau khi trở lại đội sản xuất, cô đã rất lâu không nghe được người khác hỏi cô gọi chị dâu.
Dưa chuột, đậu đũa, cà tím, cà chua, cải trắng, cô đều hái rất nhiều.
Ít nhất phải hái xuống toàn bộ đồ ăn bên ngoài vườn rau có thể ăn!
Thẩm Mỹ Vân nhìn quần áo trong phòng: "Con dọn hết quần áo đi. Mẹ ra ngoài hái rau."
Cô còn chưa hái xong, bên ngoài đã truyền đến một loạt âm thanh: "Chị dâu có nhà không?" Miên Miên nhanh chóng làm theo yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân.
Chỉ khi ở trong quân đội, bọn họ nhìn thấy cô mới có thể gọi chị dâu.
"Tôi ở đây."
Cô tạm không hái rau nữa.
Chiến sĩ kia liên đi theo vào: "Đội trưởng Quý bảo tôi tới hỗ trợ chọn đồ trước. Chị dâu, chị đưa đồ nặng nhất cho tôi đi."
Anh tôi còn mang theo một cái đòn gánh cùng một đôi sọt.
Đây cũng không phải Quý Trường Tranh một mình đặt cách cho nhà bọn họ, mà là mấy người ở lại hỗ trợ vận chuyển vật tư, đón người lên núi về cơ bản đều làm công việc này.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, chất đống toàn bộ lương thực như gạo và mì thô trước đó cô để Miên Miên gom vào trong sọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận