[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1136: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 5

Chương 1136: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 5Chương 1136: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Sáu Xuyên Không 5
Không phải thứ bình thường có thể gặp được.
Nhưng mà, sau khi cúp điện thoại, trên khuôn mặt lại có ý vui mừng không che giấu được.
"Dì Trần, dì có chuyện gì vui ạ?" Kiều Lệ Hoa vừa mới ra khỏi chuồng heo, đã nhìn thấy Trần Thu Hà cười không khép được miệng.
Trần Thu Hà cũng không giấu, nói trước mặt mọi người: "Mỹ Vân nhà tôi nói con bé gửi một cái chân dê cho tôi, tôi nói không cần, đứa nhỏ kia lại tiền trảm hậu tấu, đã gửi đi rồi, nói là buổi chiều xe ô tô sẽ tới, bảo tôi đến lúc đó sẽ nói tài xế đưa đến bộ chỉ huy đại đội của chúng ta trước, còn nhờ cán sự bên bộ chỉ huy đại đội, giữ giúp tôi một chút."
"Chờ đến tối, tôi sẽ nhờ lão Thẩm tan tâm xong qua lấy."
Mấy ngày nay Thẩm Hoài Sơn ở cạnh công xã chẩn bệnh, khám bệnh cho người ta.
Bà ấy vừa nói xong.
Người xung quanh đã không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Đúng đó, nếu mà mỗi lần con tôi ăn một ngụm thịt, có thể gửi một chút cho tôi, thì tôi thật sự là dù có chết cũng không có tiếc nuối."
"Mỹ Vân nhà dì đúng là có bản lĩnh, gửi cả chân dê cho dì."
Trần Thu Hà cũng không ngoại lệ, bà ấy nở nụ cười như gió xuân phất vào mặt: "Con cái quá hiếu thuận cũng không tốt, tôi sợ con bé không ăn, mà gửi hết cho tôi."
Làm ba mẹ, không có ai mà không thích nghe người khác khen con mình.
"Tôi cũng thấy vậy, hơn nữa cũng không phải chỉ tài giỏi thôi đâu, Mỹ Vân cũng hiếu thuận, ăn đồ ngon gì, cũng gửi qua cho ba mẹ là dì."
"Đồng chí Trần à, tôi thấy dì đang ở trong phúc mà không biết phúc rồi."
"Chân dê cơ à, vậy thì nhiều thịt phải biết nhỉ? Năm nay thịt bị hạn chế, còn khắt khe hơn so với năm trước, đi hợp tác xã cung ứng mà cũng không mua nổi một miếng da heo nữa."
Thật sự không nhiều lắm.
Cho mấy người già trong nhà ăn nhiều hai miếng là đã lãng phí.
Nói thật, như Thẩm Mỹ Vân đã gả đi, mà khi ăn món ngon, còn không quên gửi tặng cho nhà mẹ đẻ.
Đầu năm nay mỗi nhà mỗi hộ đều không dư dả, đứa con mà mình nuôi lớn, lúc ăn một ngụm thịt cũng đóng kín cửa, sợ mùi thịt bay ra ngoài.
Mỹ Vân gửi đồ sang cho họ, vậy đương nhiên Quý Trường Tranh cũng vậy, bằng không cái chân dê này cũng không gửi đi được.
"Mỹ Vân nhà tôi giỏi, nhưng con rể của tôi cũng không kém."
"Cho nên mới có thể gửi sang."
Trần Thu Hà nghe mọi người khen ngợi, trong lòng vô cùng sung sướng.
Đến buổi chiều.
Thẩm Hoài Sơn cũng sửng sốt, ban ngày ông ấy đi khắp hang cùng ngõ hẻm, khám bệnh cho người ta, cho nên thật sự chưa biết tin Mỹ Vân gọi điện thoại.
"Bác sĩ Thẩm, con gái ông gửi chân dê qua cho ông này, ông mau qua nhận đồ đi."
Thẩm Hoài Sơn mới đi khám bệnh ở đại đội khác về, đang đi ngang qua bộ chỉ huy đại đội, đã bị người gọi lại.
Sau đó giao cho người của bộ chỉ huy đại đội, đương nhiên, đây là chuyện mà Quý Trường Tranh đã dặn trước, hơn nữa còn thanh toán tiền xe, nếu không thái độ của đối phương cũng không tốt như vậy.
Vừa gọi xong là tuyệt vời luôn, không ít người đều ngó sang.
Chiếc xe ô tô đường dài kia đậu trước bộ chỉ huy đại đội của công xã, người soát vé ra sau cốp xe, lấy ra một thùng đồ.
Ông ấy xách hòm thuốc đi đến. "Mỹ Vân nhà tôi gửi à?"
"Đúng vậy, buổi sáng vợ ông đi nhận điện thoại, bảo lúc ông tan tâm trở về, thì nhận chân dê về luôn."
Người này xem như giúp gửi lời.
Thẩm Hoài Sơn nghe vậy, bèn nhìn cái thùng kia, được bọc rất kín kẽ, ông ấy nhíu mày, lần trước ông ấy mới trở về từ nhà con gái.
Còn cầm vài gói đồ to trở vê, sao Mỹ Vân lại gửi đồ sang nữa.
"Bác sĩ Thẩm, sao mặt ông lại nhăn nhó thế? Con gái gửi đồ sang cho ông, mà sao ông lại không vui?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận