[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1721: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 2

Chương 1721: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 2Chương 1721: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, có chút đăm chiêu: "Mua thuốc thú y và thức ăn chăn nuôi tốn bao nhiêu?"
Sau khi mở rộng trang trại chăn nuôi, mùa xuân hè thì ổn, nhưng vào mùa thu đông, các binh sĩ ra ngoài huấn luyện cũng không mang được nhiều cỏ tươi về.
Căn bản thì đó là cỏ khô thôi, nhưng không đủ dùng làm chuồng heo chuồng thỏ là cũng gần hết rồi, vì vậy họ cần chuẩn bị trước.
"Tính tổng tiền chăm chỗ vật nuôi bị bệnh, tiền mua thuốc và tiền chăm sóc (tẩm bổ) tốn hơn 300 tệ một năm." Thuốc họ dùng phần lớn là Oxytetracycline, đây là thuốc rẻ nhất rồi."
"Còn thức ăn chăn nuôi cũng là con số lớn, chị đã mua từ trạm lương thực và người dân trong làng mất khoảng 900 tệ."
Thứ mua không phải ngũ cốc mà là lõi ngô, ngô và cuống cao lương. Những thứ này trộn với nhau rồi nghiền thành cám, trộn với cỏ khô mùa đông để làm thức ăn gia SÚC.
Mấy thứ này vốn chả đáng tiền, đi mua chẳng qua vì không muốn lấy không của thôn dân mà thôi.
Một bó gốc cao lương chỉ đáng giá vài xu, mua hàng ngàn gốc như vậy thì mất tâm 900 tệ, nghe thì nhiều, nhưng chỗ đó sẽ được giã ra thành cám và trấu cám.
"Chi phí năm ngàn rưỡi, thu nhập mười chín vạn" Sĩ quan hậu cần cảm thán: "Đúng là lợi nhuận khổng lồ."
"Ngoài ra, còn có tiền công của bốn nhân công, vị chi khoảng một ngàn năm trăm tệ."
"Năm ngàn rưỡi, là tổng chỉ phí của trang trại chăn nuôi trong năm ngoái."
"Tổng cộng là bao nhiêu?"
"Còn có phí vận chuyển, phí đi lại và chi phí hoàn trả, rơi vào khoảng tám trăm tệ." Họ gửi hai chuyến hàng, nhưng không đảm bảo được chỉ phí vận chuyển và xăng xe nên mất gấp đôi khoản chỉ phí này.
Vừa dứt lời, mọi người đều im lặng.
Dù sao lượng thức ăn mỗi ngày chỉ có tầm đấy, dù sao quy mô trang trại chăn nuôi của bọn họ cũng không quá nhỏ.
Khi ra ngoài huấn luyện, họ không chỉ cắt cỏ mang về, mà còn khai hoang thêm hàng trăm mẫu đất để tiết kiệm chi phí chăn nuôi.
Đây cũng là một khoản lớn.
Tiền điện nước đều do bộ đội chỉ trả, nên không thể tách khỏi việc tính chiến công mỗi ngày của các binh sĩ.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cậu còn chưa tính chiến công của binh sĩ và tiền điện nước hàng ngày."
Cũng có thể ăn gạo lứt cùng với khoai lang.
Bởi vậy, họ đã trồng hàng trăm mẫu khoai lang, thu hoạch được mấy trăm ngàn cân cất giữ trong hâm chứa.
Khoai lang là thứ tốt, không chỉ gia súc ăn mà người cũng ăn được, cơm sáng trong căn tin không phải cháo khoai lang thì cũng chính là khoai lang luộc.
Lúa và lúa mì không được coi là giống chủ đạo, trồng chính là khoai lang, dây khoai sẽ được chặt để băm cho heo ăn, còn củ sẽ để lớn thêm, đây chính là một khoản lợi lớn.
Ăn cái gì cũng thế.
Thẩm Mỹ Vân dứt lời, Sĩ quan hậu cần lão Thôi cùng những người khác quay lại nhìn cô: "Cô có ý gì?”
"Thế nên phải tính công lao của các binh sĩ."
Họ cũng trồng lúa mì, bông và rau để tự trang trải chi phí.
Ngoài việc huấn luyện hàng ngày, họ còn phải làm ruộng để tự cung tự cấp. Tất nhiên Sĩ quan hậu cần lão Thôi cũng nhận ra không chỉ họ mà quân đoàn ở Nội Mông, Tân Cương cũng làm vậy.
"Cuối năm thì hai mươi con heo cũng không đủ."
Bởi vậy, sau khi Thẩm Mỹ Vân chỉ ra thành tích của binh sĩ, Sĩ quan hậu cần lão Thôi hiếm khi phản bác: "Hai năm qua họ đã vất vả nhiều rồi."
Thẩm Mỹ Vân đi quanh phòng một lúc: "Nếu trang trại mỗi tuân cung cấp đồ ăn miễn phí cho căn tin thì sẽ miễn phí một con heo, hai mươi con gà, ba mươi con thỏ và hai trăm quả trứng."
"Kế toán Tống, chị tính xem một năm chúng ta cung cấp bao nhiêu?"
Cô muốn tính một khoản nợ, xem bọn họ có thể giải quyết được chuyện này hay không.
Còn chưa đợi Tống Ngọc Thư đến tính toán, sĩ quan hậu cần đã thấp giọng nói: "Thẩm Mỹ Vân, cô điên rồi à?"
Anh ấy gọi thẳng cả tên lẫn họ của cô: "Cô có biết nếu cô cung cấp xuống nhiêu đó, một năm tiêu tốn biết bao nhiêu hay không?" Nếu như là người bán bên ngoài thì đều là tiền thật bạc thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận