[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 984: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 1

Chương 984: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 1Chương 984: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 1
"Ai da, đáng tiếc là chị dâu không có chị em gì, nếu không nhờ chị dâu giới thiệu chị em của cô ấy cho chúng ta thì quá tốt rồi."
Lời nói này.
Làm cho Quý Trường Tranh cảm thấy mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ta bình tĩnh như bình thường: "Trước tiên thì cứ tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa."
Anh nói với xế ở phía trước một tiếng: "Tiểu Lưu, cậu lại đây ăn cơm đi, để tôi lái xe cho."
Có một phần cá hầm cải chua được để lại cho tài xế. .
Đương nhiên, tài xế kia cũng không có ý kiến gì rồi.
*
Thẩm Mỹ Vân người đang bị mọi người mong nhớ, sau khi đưa đồ ăn xong thì cô mới nhớ ra mình quên dặn, Quý Trường Tranh ăn cơm xong thì mang cái nồi nhôm về nhà luôn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn đến đây trong lòng âm thầm thở dai, sau đó đi về phía bí thư chỉ bộ: " Bí thư chỉ bộ."
Dù sao đây cũng là gia sản đấy!!
Thẩm Mỹ Vân lên tiếng, liên đi theo qua đó, những người xếp hàng ở phía trước đều rất đầy đủ, sắc mặt của mọi người có chút tói lại
Đây chính là một trận chiến ác liệt cần phải chiến đấu.
Đang lúc Thẩm Mỹ Vân đang miên man suy nghĩ, thì kế toán Trần đã đi đến gọi cô: "Thanh niên tri thức Thẩm, mau lên sắp đến lượt chúng ta giao lương thực rồi đấy."
Phải nói rằng cho dù là lúc nào giao lương thực đi chăng nữa tất cả mọi người ai cũng cảm thấy đau lòng. Đặc biệt là năm nay càng đau lòng hơn.
Nhưng với sự thông minh của Quý Trường Tranh, chắc hẳn là sẽ không quên cái nồi nhôm đó đâu nhỉ?
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng sau đó tiện thể nhìn lên phía trước, thì thấy người thu lương thực đang phê bình đại đội trưởng Khang của đội sản xuất cùng với kế toán.
Có Thẩm thanh niên trí thức ở đây, lão bí thư chỉ bộ cảm thấy như có chỗ dựa ở đây nên cũng yên tâm hơn một chút.
Ông ấy chỉ về phía trước: "Cô mau nhìn về phía trước."
"Thẩm thanh niên trí thức, cô đến thì tốt rồi."
"Nếu trong đại đội có lương thực thì chúng tôi cũng không đến mức không giao lương thực đâu!"
Phải biết rằng sản lượng của đội sản xuất này luôn lớn hơn rất nhiều so với những đội còn lại, đất đai của bọn họ cũng rộng gấp hai đại đội khác nữa.
Đại đội trưởng Khang của đội sản xuất là một người đàn ông trung niên cỡ 40 tuổi nhưng lúc này khi nghe được những lời nói của kế toàn cũng không nhịn được mà muốn gào khóc. ,
"Chuyện này là như thế nào? Tại sao năm nay lương thực chỉ mới giao được 600 cân? Con số này còn chưa bằng một phần mười so với năm ngoái nữa."
"Đúng vậy, đất đai của đại tội chúng tôi rất nhiều, những cung bị ngập rất nhiều, tất cả đều ngập hết rồi."
Người thu lương thực cảm thấy có chút xấu hổ.
Muốn?
Người thu lương thực nên nói tiếp như thế nào đây?
"Đầu ở chỗ này rồi, có muốn hay không?"
600 cân này thì đủ làm gì chứ, nhưng dù sao 600 cân lương thực thì vẫn là lương thực.
"600 cân lương thực này, là phần lương thực duy nhất xót lại của nhóm xã viên ở trên núi khai hoang đấy." Các xã viên của đội sản xuất khác đứng bên cạnh cũng giúp nói một tiếng: "Người thu lương thực, cứ nhận lấy đi."
"Đúng vậy, dù sao lần này đội sản xuất Khang Trang cũng là đội chịu ảnh hưởng nặng nề nhất, bọn họ cũng đâu còn cách nào khác."
"Nếu họ có lương thực thì cũng không đến mức không giao lương thực đâu."
Đại đội trưởng Khang của đội sản xuất cũng khóc rất thảm rồi, người đàn ông trung niên lớn đầu, vốn nên là ngạo ngễ đầy tự hào, nhưng lúc này khóc nhiều đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem một đống.
Nghe rất thương tâm.
Người thu lương thực cũng cảm thấy khó xử: "Tôi cũng có nhiệm vụ, nếu không thu đủ lương thực thì không hoàn thành nhiệ vụ được, nếu vậy thì cũng bị lãnh đạo ở trên trách mắng."
"Tôi mắng cậu cái gì?"
Trạm trưởng Lương vừa hay đi xuống dưới thị sát ngàn vạn lần cũng không ngờ mình sẽ nghe lời nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận