[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 495: Ngày Thứ Năm Mươi Hai Xuyên Không 7

Chương 495: Ngày Thứ Năm Mươi Hai Xuyên Không 7Chương 495: Ngày Thứ Năm Mươi Hai Xuyên Không 7
Nhắc đến đây, nhân viên bán hàng tức tối: "Có lợi, có lợi cái đầu bà ta, sao bà ta không cho cả nhà cùng kết hôn luôn đi? Mỗi người một ấm đun nước bằng sắt không phải tốt sao? Còn đỡ phải treo cái ấm đun nước bằng sắt đó lên đầu cô dâu, cô dâu đó thật oan ức? Gả đi cái gì không có gì, được duy nhất cái ấm đun nước bằng sắt mua để kết hôn, còn phải cho cả nhà cùng dùng "
Thẩm Mỹ Vân ăn một miếng dưa tươi, tò mò hỏi: "Vậy cô gái kia có gả không?"
Nhân viên bán hàng: "Gả rồi chứ, không thì sao có thể cầm giấy chứng nhận kết hôn đến mua đồ cưới, tôi nói cho cô biết, cuộc sống đáng thương của cô gái đó vẫn còn ở phía sau."
Nói đến đây, cô ta tò mò: "Cô gái, sao mẹ chồng cô không dẫn cô đến mua? Chẳng lẽ nhà chồng cô cũng như vậy sao?"
"Tôi nói cho cô biết, nếu nhà chồng cô như vậy thì nhân lúc sớm trước khi chưa có giấy chứng nhận kết hôn cô hãy chạy nhanh đi."
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười: "Mẹ chồng tôi không phải người địa phương, bà ấy ở nơi khác, nên không đến được, nên bảo mẹ tôi dẫn tôi đi mua."
"Vậy bà ấy có đưa tiên đưa phiếu không?"
Đây mới là vấn đề chính.
Trần Thu Hà cười, tiếp lời: "Tôi chỉ có một đứa con gái, nó kết hôn tôi ước gì cho nó hết mọi thứ."
"Vậy cũng còn được, khó trách mẹ đẻ cô lại hào phóng như vậy."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô không nói rằng những thứ mẹ cô mua đều là tiền của nhà cô.
Đây là lời thật lòng của người từng trải.
"Phải mua nhiều vào, tôi nói cho cô biết phụ nữ kết hôn chỉ có một lần trong đời, lúc kết hôn mà không nỡ mua đồ, thì nửa đời sau cũng sẽ không nỡ mua." Theo lời mẹ cô, hai vợ chồng họ chỉ có một đứa con gái sắp kết hôn, của hồi môn đương nhiên phải sắm sửa đầy đủ, sau này về nhà chồng sẽ không bị người ta coi thường không phải sao?
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, nghe ý của Quý Trường Tranh, có vẻ như đã chuyển khoản một nghìn, chỉ là số tiền này hơi lớn, nên cô không nói.
Lúc này, nói chuyện nhiều đến mức không nói hết được.
Đây là tình yêu của mẹ dành cho con gái.
Trân Thu Hà vừa nói vậy, đến lượt cô và nhân viên bán hàng có chung chủ đề rồi, hai người đều có con, hơn nữa còn là con gái.
Cái gì cũng muốn chuẩn bị cho Mỹ Vân những thứ tốt nhất.
Trần Thu Hà mới chịu thôi, thấy bà ấy xách không hết, vẫn lưu luyến nhìn những tủ kính khác, xem còn cần gì không.
Ngụ ý là sớm sinh quý tử.
Tất nhiên, Thẩm Mỹ Vân không muốn, nhưng không cản được Trần Thu Hà nhất quyết phải mua, một lúc đã tiêu hơn hai mươi đồng.
Theo đề nghị của nhân viên bán hàng, Trần Thu Hà lại mua thêm một cặp nến đỏ, hai đôi tất đỏ, cộng thêm một bức tranh búp bê con trai con gái, chuyên dán vào vị trí đối diện giường.
Nhìn thấy vậy, Miên Miên không nhịn được thì thâm với Thẩm Mỹ Vân: "Bà ngoại thật đáng sợ."
Giá này không rẻ, có thể mua được hai lạng thịt ở nhà.
Chuẩn bị xong hết đồ dùng đám cưới cho con gái, thì đồ của Miên Miên cũng không thể bỏ qua được.
Trân Thu Hà dẫn Miên Miên đến tủ kính trẻ em bên cạnh, chỉ vào dây buộc tóc màu đỏ và hoa cài tóc màu đỏ treo trên tường: "Đồng chí, lấy giúp tôi cái này xuống, tôi muốn một cặp."
Vừa than thở xong, không ngờ đến lượt mình. Nhân viên bán hàng đương nhiên lấy xuống: "Dây buộc tóc một xu, hoa cài tóc hai xu, chị lấy không?"
Mua nhiều như vậy rồi mà vẫn còn muốn mua.
Trần Thu Hà: "Lấy, tôi sẽ cài thử cho cháu."
Vừa thấy bà ngoại định đội cái hoa cài tóc như lưới voan màu đỏ đó lên đầu mình, Miên Miên lập tức hoảng sợ, trốn ra sau Thẩm Mỹ Vân.
"Cháu không cần, bà ngoại, cháu không cần."
Xấu quá, thật sự quá xấu.
Hồi trước mẹ tùy tiện mua cũng đẹp hơn cái này.
Vừa thấy phản ứng của Miên Miên, những người xung quanh lập tức kinh ngạc: "Lần đầu tiên thấy đứa trẻ không thích dây buộc tóc và hoa cài tóc màu đỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận