[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 398: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 8

Chương 398: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 8Chương 398: Ngày Thứ Bốn Mươi Ba Xuyên Không 8
Việc cô cần phải làm là sàng lọc, thứ nhất là tỉ mỉ, thứ hai là chịu khó, chịu khổ được, thứ ba là người không tệ, về cơ bản, sau khi sàng lọc như vậy, người đó chính là người cô muốn.
Trên thực tế, trước khi đến đây, cô đã có người trong lòng rồi, nhưng sẽ không tốt khi đi tìm một người một cách riêng tư được, bởi vì dù cô có đến gặp ai, cô cũng sẽ dễ dàng làm mất lòng người khác.
Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân liền đem lời cảnh báo ra trước.
Quả nhiên, cô vừa nói xong Hồ Thanh Mai và Tào Chí Phương, vốn là người ồn ào nhất, đều trở nên im lặng.
Cả hai người đều lùi lại một bước.
Tào Chí Phương nói: "Tôi còn thiếu chỉ phí thuốc men của đại đội, chưa có trả hết."
"Tôi chắc là không thể làm được công việc này."
Đây là một công việc làm ăn thua lỗ.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Nếu cả hai con heo giống đều không còn, hai người chúng ta sẽ chịu mỗi người một nửa, tối thiểu là ba năm tiền lương."
Lúc này, chỉ còn lại hai người là Kiều Lệ Hoa và Diêu Chí Anh.
Nếu cô ấy rời đi và để em trai cô làm việc một mình trong đại đội, thành thật mà nói, Diêu Chí Anh không chắc liệu em trai có sống tốt cho đến ngày cô ấy trở lại thành phố hay không.
Em trai cô ấy mới mười ba tuổi, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy có thể chăm sóc em trai nhiều hơn.
Diêu Chi Anh cũng muốn thử một lần, nhưng cô ấy nhìn cậu em trai mười ba tuổi đứng ở bên ngoài rồi quyết định: "Em muốn đi nhưng không đi được rồi. Một khi em đi, sẽ không có ai chăm sóc em ấy được."
Hiện tại chỉ lại một mình Kiều Lệ Hoa, cô ta suy nghĩ một chút: "Nếu như phải bồi thường thì phải bồi thường bao nhiêu?"
Hồ Thanh Mai nói: "Tôi cũng vậy, tôi ăn rất nhiều, phải làm thêm công việc bên ngoài, mới có thể đủ ăn. Nếu làm công việc này, tôi sẽ chết đói mất."
"Cho nên, cô phải suy nghĩ thật kỹ."
"Đây là con heo kiếm ra tiền đó."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cô cũng có thể hiểu như vậy, việc chăn nuôi heo có quan hệ với tương lai sau này."
Kiều Lệ Hoa nghe vậy, ánh mắt Kiều Lệ Hoa tối sầm lại, ba năm không ăn uống, chắc chỉ còn bộ xương.
"Ừ, đây là thứ mà người bình thường chúng tôi có thể mua nỗi."
Việc này khiến Kiều Lệ Hoa rối rắm, có vài người nhìn cô ta.
"Nếu không, Thanh niên trí thức Kiều tính toán thử đi."
Cô cũng không muốn ép buộc người khác, thậm chí còn cân nhắc rõ ràng ưu nhược điểm của công việc.
"Thanh niên trí thức Thẩm có thể làm được bởi vì cô ấy có người nhà phơi bày mặt trái ngay từ đầu."
Không, cô ta không cam lòng.
Cô ta kéo lấy cô, cô ta biết, nếu như cả sự quyết tâm còn không có, cô ta thật sự cả đời đều phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
"Mỹ Vân, tôi muốn thử một lần."
"Tôi có tiền gửi tiết kiệm ngân hàng, tôi muốn đầu tư hết số tiền đó và đánh cược thử một lần." Lúc này, trong mắt Kiều Lệ Hoa hiện lên vẻ kiên định.
Kiều Lệ Hoa thật sự cam tâm sao?
Mấy thanh niên trí thức nói hết câu này đến câu khác, giồng như gáo nước lạnh dội vào đầu Kiều Lệ Hoa nhưng đồng thời cũng kích thích cô ta suy xét chuyện này.
Kiều Lệ Hoa vừa nói lời này, trong sân đều trở nên an tĩnh lại Hậu Đông Lai không biết từ khi nào đã đi ra từ trong nhà, anh ta khập khiễng đi ra ngoài với chiếc nạng kẹp dưới cánh tay.
"Lệ Hoa, em cứ đi đi, nếu heo giống thật sự không còn nữa, anh sẽ giúp em bồi thường."
"Đây là cơ hội ngàn năm chỉ có một lần trong đời."
Hai mắt Kiều Lệ Hoa chợt đỏ lên: "Đông Lai."
Bất kể người đàn ông này ở đâu đi chăng nữa, anh ta đều ủng hộ cô ta vô điều kiện.
Hậu Đông Lai nhìn cho tương lai xa hơn, anh ta không thể nói rõ chuyện riêng tư trai gái với Kiều Lệ Hoa, anh ta hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Nếu tôi đoán không lầm, chúng ta đang dự định thành lập một căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo giống ở công xã Thắng Lợi, thành phố Mạc Hà đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận