[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1429: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 6

Chương 1429: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 6Chương 1429: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 6
Ông Tống nghe thế lập tức chau mày: "Có phải bà không biết đâu, bình thường Ngọc Chương rất bận, làm gì rảnh mà về?"
Mẹ Tống cầm dao chặt mạnh lên thớt: "Ông nói với nó, nó mà không về thì sau này cũng đừng về nữa."
Lúc còn trẻ chịu sự ảnh hưởng của bậc cha chú và người xung quanh, cảm thấy con trai mới có thể nối dõi tông đường, con gái chỉ để gả cho nhà người ta.
Nhưng mấy năm này, Tống Ngọc Chương hết lần này đến lần khác làm ầm ï với bọn họ.
Bà Tống coi như đã hiểu ra rồi, con trai con gái cũng là con, phải đối xử bình đẳng, nếu không gia đình sẽ bất hòa.
Ông Tống thấy bà ta nói thế cũng nhẹ nhàng than thở: "Nếu lúc trẻ chúng ta hiểu ra sớm thì có lẽ cũng sẽ không trở nên giống bây giờ."
Bà Tống im lặng không nói gì.
"Lúc nào cũng không muộn, từ từ bù đắp thôi."
"Bọn họ còn nói gì nữa?”
*
Nửa câu sau, nghiên cứu viên hơi không dám nói.
"Sở trưởng Tống." Một đồng chí trẻ chạy về phía anh ta: "Người nhà anh gọi điện thoại đến, bảo ngài buổi trưa nhất định phải về ăn cơm."
Lúc nhận được tin tức, Tống Ngọc Chương đang ở sở nghiên cứu.
Tống Ngọc Chương nới cổ áo, lộ ra yết hầu: "Cậu nói tiếp đi."
Đã tạo thành vết thương, chỉ có thể chờ đối phương dần dần hồi phục.
Không thể nghi ngờ Tống Ngọc Chương rất đẹp trai, lại cộng thêm bồ độ đồng phục, thẳng tắp lại hời hợt. Bây giờ Tống Ngọc Chương là phó sở trưởng của viện nghiên cứu Bắc Kinh, chỉ là lúc gọi thì trước giờ cấp dưới chưa từng gọi là phó sở trưởng Tống, mà trực tiếp gọi sở trưởng Tống.
Tống Ngọc Chương nghe thế thì hơi chau mày, hình dáng chân mày anh ta rất đẹp, là dáng mày kiếm vừa đen vừa dày, đặc biệt là phần đỉnh chân mày nhô ra, làm sống mũi lại càng thẳng.
Nghiên cứu viện nhìn sắc mặt anh ta, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Nói là nếu ngài không về thì đoạn tuyệt quan hệ với ngài."
Sở trưởng Tống thật đáng sợ.
"Tôi biết rồi, cậu đi đi."
Nghiên cứu viên thấy anh ta thu hồi ánh mắt nói thế thì lập tức thở phào một hơi.
Anh ta nhìn chằm chằm nghiên cứu viên hồi lâu, thật ra không phải nhìn nghiên cứu viên mà là nhìn khoảng không đằng sau nghiên cứu viên thôi.
Người bình thường không chịu nổi khí thế áp bức này, nghiên cứu viên vừa vỗ ngực vừa không kiềm được mà kính trọng.
Dáng người anh ta cao lớn, mặc như vậy làm tôn thêm dáng người thẳng tắp.
Anh ta chỉnh lại tay áo, rồi quay người cầm áo khoác dày màu xanh vắt trên thành ghế.
Rồi mới cởi áo blue trắng bên ngoài ra, để lộ bờ vai gầy rộng.
Sau khi nghiên cứu viên đi, Tống Ngọc Chương không vội rời đi, mà ngược lại, anh ta chậm rãi ghi chép nhóm dữ liệu cuối cùng.
Mặc lên người.
Chẳng trách người mới ba mươi tuổi đã ngồi lên chức phó sở trưởng, thật sự là không thể coi thường.
Với chức vị bây giờ của Tống Ngọc Chương, sở nghiên cứu có cung cấp một chiếc xe đi lại, dù sao, Tống Ngọc Chương là thành phần cốt cán, còn trẻ tuổi đã ngồi lên vị trí này. Bỏ đi chữ phó.
Trên đường, Tống Ngọc Chương đang suy nghĩ nguyên nhân ba mẹ gọi anh ta về gấp gáp thế là gì.
Nhưng nghĩ hồi lâu, anh ta lại vứt nó ra sau đầu, lần nữa suy xét công thức đã dày vò anh ta cả tháng trời.
Tống Ngọc Chương là một kẻ cuồng công việc, hơn nữa tình cảm lạnh nhạt, đối với việc em gái tranh giành tình cảm của ba mẹ, anh ta căn bản không hề để ý.
Đương nhiên, anh ta cũng không hề để ý đến ba mẹ mình.
Nếu không một năm cũng sẽ chẳng về nhà được vài lần dù rõ ràng ở Bắc Kinh.
Chờ xe chạy vào đầu ngõ, Tống Ngọc Chương dừng xe: "Dừng ở đây được rồi, không cần chạy vào trong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận