[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2492: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 4

Chương 2492: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 4Chương 2492: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 4
"Không phải em nói." Thẩm Mỹ Vân sửa lại: "Là chính sách nói cho em biết. Cải cách mở cửa thổi đầy đất, ven biển thành lập một nhóm khu kinh tế đặc thù, mà lại thuộc vị trí thuận tiện nhất Bằng Thành, bởi vì nó cùng Hương Giang cách biển nhìn nhau, đây là vị trí địa lý ưu việt. Đoàn trưởng Tào, nếu Quý Trường Tranh nhà em có cơ hội chuyển nghề, em nhất định sẽ cho anh ấy lựa chọn đi Bằng Thành."
Đây là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng.
Đoàn trưởng Tào lâm vào trầm tư, anh ta nhìn thoáng qua Quý Trường Tranh, tiếp theo, đứng lên, kính rượu với Thẩm Mỹ Vân: "Anh tin."
Đây là anh ta sẽ lựa chọn đi Bằng Thành.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười, lấy trà thay rượu: "Cầu cho sự nghiệp thứ hai của đoàn trưởng Tào phát triển không ngừng
Đoàn trưởng Tào gật đầu, cơm nước xong, lúc Quý Trường Tranh tiễn anh ta rời đi, đoàn trưởng Tào quay đầu lại nhìn thoáng qua đèn đuốc trong phòng, Thẩm Mỹ Vân đang dọn dẹp bàn.
Anh ta cảm thán nói với Quý Trường Tranh: "Cậu đã cưới một người vợ tốt."
Thẩm Mỹ Vân có thể có tâm nhìn nhạy bén như thế đối với chính sách, đối với phát triển thành thị, thậm chí còn có thể có lý có cứ, đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
"Mỹ Vân, em muốn anh đi Bằng Thành sao?"
Anh cười cười, sắc mặt tự hào nói: "Vợ tôi đương nhiên là người tốt nhất thế giới."
Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi.
Sau khi tiễn anh ta đi, Quý Trường Tranh về đến nhà, Thẩm Mỹ Vân đã thu dọn xong thức ăn thừa trên bàn, Quý Trường Tranh thuận thế nhận lấy, đi vào phòng bếp rửa bát đũa.
Nghe vậy, đoàn trưởng Tào giơ tay đấm vào vai anh: "Được tiện nghi còn khoe mẽ." Anh từ phía sau ôm eo Thẩm Mỹ Vân, eo của cô vừa nhỏ vừa mềm, ôm vào trong ngực anh dịu dàng nắm chặt, Quý Trường Tranh nhịn không được ôm chặt cô thêm một chút.
Quý Trường Tranh cũng quay đầu nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn, Thẩm Mỹ Vân xinh đep như họa, thanh thuần động lòng người.
"Tại sao?"
Quý Trường Tranh lặp lại một lần.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Anh đừng đi."
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: "Cái gì?"
Quý Trường Tranh lập tức hiểu ý của cô: "Được, nghe lời em."
Ba mẹ con cái đều ở bên kia, cô lại thường xuyên chạy ra bên ngoài, nếu Quý Trường Tranh tương lai cũng định cư ở Bằng Thành, vậy ba mẹ và con cái sẽ không ai chăm sóc.
Sau khi cô trở về, cũng không gặp được Quý Trường Tranh.
Thẩm Mỹ Vân: "Bởi vì tương lai em sẽ đi. Nếu anh có cơ hội, tương lai hãy quay về Bắc Kinh, nhà chúng ta ở Bắc Kinh."
"Lần này giải trừ quân bị không có anh sao?"
Quý Trường Tranh lúc trước quả thật đã cân nhắc rời đi, thế nhưng, đó là bởi vì anh không muốn ở xa Thẩm Mỹ Vân nữa, hôm nay coa lời này của Thẩm Mỹ Vân ngược lại đã đánh thức anh.
Thẩm Mỹ Vân xoay người, kéo tay Quý Trường Tranh, ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô trong suốt như ngọc, mặt mày dịu dàng: "Quý Trường Tranh, anh có cuộc sống của riêng mình. Anh muốn ở lại vì sự nghiệp thì ở lại. Trong nhà tạm thời không cần anh qúa để tâm." Cô không hy vọng Quý Trường Tranh vì cô mà thay đổi sự nghiệp.
Sau khi anh nói xong.
Thật ra anh muốn quay về Bắc Kinh, nhưng lần này tinh giản biên chế, chức vị của anh ngược lại còn nâng lên, lần này nếu là rời đi, lập tức quá đáng tiếc.
Cũng giống như cô, Quý Trường Tranh vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp của cô.
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Không có anh, hơn nữa anh..."
"Cảm ơn."
Anh ôm Thẩm Mỹ Vân: "Cưới được người vợ như thế, anh còn cầu gì nữa."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Em cũng vậy."
*
Thẩm Mỹ Vân ở trú đội Cáp Nhĩ Tân chừng nửa tháng, lập tức lần nữa rời đi, thật sự là trại chăn nuôi bên kia đã hơn nửa năm cô không tới xem, đến cuối năm rồi không đi không được.
Hôm cô rời đi, Quý Trường Tranh cực kỳ luyến tiếc, còn cố ý xin nghỉ đưa cô đến nhà ga.
Bạn cần đăng nhập để bình luận