[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1420: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 6

Chương 1420: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 6Chương 1420: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 6
Trần Viễn xoa chân mày, dịu dàng nói: "Tống Ngọc Thư nhà anh sẽ không tùy tiện đổ oan cho người khác."
Hu hu hu
Câu này lại làm Tống Ngọc Thư muốn khóc rồi.
Cô ta nhìn dáng vẻ hung dữ của Trần Viễn, lần đầu tiên cảm thấy Trần Viễn thật ấm áp.
Anh ấy thật là ấm áp.
*
Nếu đã quyết định kết hôn thì các việc khác cũng phải chuẩn bị dần dần.
Đầu tiên, Trần Viễn viết đơn xin nhà ở đồn trú, anh ấy đã kết hôn rồi, đương nhiên sẽ phải rời khỏi kí túc xá.
Quý Trường Tranh không ngờ tới có một ngày Trần Viễn sẽ hỏi anh chuyện này.
Chỉ là nhà của viện gia quyến bây giờ có hạn, cho nên phải xếp hàng.
Sắp xếp lần lượt từng việc một.
Trần Viễn xưa giờ đều làm việc rành mạch rõ ràng.
Vừa hay Trần Viễn cũng chưa cần gấp, anh ấy phải dẫn Tống Ngọc Thư về nhà gặp ba mẹ trước, còn phải đi một chuyến đến Bắc Kinh, hỏi cưới Tống Ngọc Thư.
Anh ấy bèn đến tìm Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, đương nhiên, chủ yếu là hỏi Quý Trường Tranh: "Lần đầu tiên đến nhà gái thì cần phải chú ý gì?"
Theo lý, với cấp bậc bây giờ của Trần Viễn, anh ấy là cán bộ cấp đoàn, có thể xin được nhà ba phòng.
"Tiền và quà cáp, thiếu một thứ cũng không được."
Đương nhiên, còn có một việc rất quan trọng." "Việc gì?"
Anh suy nghĩ: "Chính trực, ngoài ra anh đối xử tốt với nàng dâu là được."
Lần đầu tiên anh ấy thấy bối rối vì vấn đề tiền bạc: "Chỉ là không biết nhiêu đó tiền có đủ không."
Nghe thấy cái này, Trần Viễn nhẹ chau mày: "Mấy năm nay anh luôn ở bộ đội, cho nên tiền kiếm được cũng không tiêu xài gì, không tính một nghìn tệ đưa ba anh."
"Trên người anh còn khoảng một nghìn tám."
Đây là điều kiện cần thiết để cưới vợ.
Quý Trường Tranh đã từng kết hôn rồi, anh suy nghĩ rồi nói: 'Đủ, nhưng không phải nhiều, phải tằn tiện đó."
"Sính lễ của Bắc Kinh cũng không nhiều, nhiều thì tâm một hai trăm, ít thì đưa ba năm chục cũng có."
"Kiếm gì mà kiếm?"
Trần Viễn đứng dậy: "Anh nghĩ cách kiếm tiền."
Nhưng tất cả tiền tiết kiệm của Trần Viễn cũng chỉ có bấy nhiêu, chắc chắn không thể tiêu hết, phải chừa lại một ít tiền dùng để sinh hoạt sau khi kết hôn.
Tống Ngọc Thư vừa vặn bước vào nghe thấy câu này, cô ta quả quyết từ chối: "Chút tiền đó mà anh cũng xài không hết."
Lúc anh kết hôn với Thẩm Mỹ Vân, từ đầu đến cuối cũng tốn hơn một nghìn, gần hai nghìn.
"Còn sính lễ thì anh mua một cái đài phát thanh là được, còn lại anh đừng mua, mua rồi em cũng không dùng."
"Em có đồng hồ rồi..." Cô ta giơ cổ tay lên: "Hiệu Thượng Hải, hiệu Hoa Mận em cũng có một cái."
Lương cô ta cao, lại không cần nuôi gia đình, tiền lương mỗi tháng đều xài cho mình. Đồng hồ đối với người khác là xa xỉ, một mình cô ta có tới ba chiếc.
Nghe thấy Tống Ngọc Thư nói thế, Trần Viễn suy nghĩ: "Chuẩn bị thêm ít tiền cũng không sai đi đâu được."
Thẩm Mỹ Vân nhìn hai người, hỏi: "Các người đi Bắc Kinh trước hay về nhà cũ trước?"
Tống Ngọc Thư vui rạo rực nói: "Tôi nghe lời Trần Viễn."
Cái này làm Thẩm Mỹ Vân bất ngờ, Trần Viễn suy nghĩ: "Anh qua nhà gái trước, dù sao Bắc Kinh hơi xa, bên đó còn cần phải chuẩn bị trước."
Ngược lại, bên phía nhà anh thì không vội, bên phía ba anh Trần Hà Đường chắc chắn sẽ đồng ý anh ấy cưới Tống Ngọc Thư.
Chỉ là xem thử có gặp rắc rối gì bên nhà gái không.
"Vậy được."
"Anh hai, anh mua vé trước đi, anh là người miền nam lần đầu ra bắc, cần phải mua thêm vài thứ."
"Em nói, anh ghi lại nhé."
Trần Viễn lập tức lấy quyển sổ màu đen to bằng bàn tay từ túi áo trước ngực ra.
Thẩm Mỹ Vân: "Thuốc lá và rượu là phải có."
"Hơn nữa, cấp độ không thể quá thấp." Cô suy nghĩ rồi nói thẳng: "Bên phía Tống Ngọc Thư không phải nhà bình thường, anh không thể mua đồ rẻ quá đến cửa được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận