[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1763: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 2

Chương 1763: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 2Chương 1763: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 2
"Nếu cô muốn căn nhà này, chỉ có thể cho cô thuê, không thể bán." Đây là nhà đất †ư, cá nhân không được phép bán.
Ở giai đoạn trước mắt, chỉ cho phép cho thuê.
Thẩm Mỹ Vân không có chấp niệm với nhà ở thành phố Mạc Hà nên chỉ cần có thể thuê được nhà đã thỏa mãn nhu cầu của cô.
"Tiên thuê căn nhà này thế nào?"
"Một tháng năm đồng thuê từ ba tháng."
Thẩm Mỹ Vân: "Để tôi vào xem thử."
Khương Phúc Sinh gật đầu, cầm chìa khóa đi lên mở khóa. Một tiếng loảng xoảng vang lên, cánh cửa sắt xém chút đổ rạp xuống.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thẩm Mỹ Vân xem xong cảm thấy căn nhà này có chút cũ kĩ nhưng không phải là nơi không thể ở được.
"Cô cũng biết chỗ này còn có nhà ngang cách biệt xóm nhỏ nên nhà trệt không được người ta thích."
Không ai muốn thuê nhà trệt vừa cũ vừa nhỏ.
Mọi người đi thuê nhà đều muốn thuê trong khu phức hợp hoặc là nhà ngang rộng rãi, thoáng mát.
Mãi vẫn không cho thuê được.
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói gì, Khương Phúc Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi vào nhà, anh ta đưa Thẩm Mỹ Vân đi xem xét khắp nơi: "Chỗ này có ba phòng ngủ, còn có một phòng bếp riêng, nhà vệ sinh ở bên cạnh bếp. Hai người có thể thu dọn đồ đạc vào ở luôn."
Khương Phúc Sinh xấu hổ mỉm cười: "Lâu lắm rồi không có ai ở nên cánh cửa mới như vậy-"
"Cứ như vậy đi, nhưng anh có thể thay cái cửa sắt này không?"
Cần phải tìm một nơi có thể giao dịch, hơn nữa còn phải là nơi mà cô kiểm soát được. Đây là yêu cầu bắt buộc.
Cô nhìn quanh rồi gật đầu.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là tách biệt, rất phù hợp với yêu cầu của cô. Cô làm ăn kinh doanh với Kim Lục Tử, một là không tiện trở về đại đội, hai là không thể dắt cậu ta tới trú đội.
"Đúng vậy."
"Vậy được rồi."
"Cọc từ ba tháng đúng không?”
"Cô sợ cửa không chắc chắn đúng không? Sẽ không đâu, cánh cửa kia bị đổ là do lâu rồi không có ai ở nên mới bị rỉ sét. Lát nữa tôi về lấy ít dầu qua tra một chút vào trong thì sẽ dùng được thôi."
Thẩm Mỹ Vân lấy một cái bóp từ trong túi ra, móc ra mười lăm đồng tiền.
"Cô giữ là được."
"Tôi viết ngay."
Anh ta còn tưởng đối phương sẽ cò kè mặc cả nữa.
Khương Phúc Sinh chuyên làm những việc này, dĩ nhiên lúc nào cũng đem theo giấy bút. Anh ta không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại sảng khoái đồng ý nhanh tới vậy.
Anh ta lấy giấy bút ra viết một cái hợp đồng đơn giản. Sau khi hai bên ký tên liền xé xuống đưa cho đối phương.
"Anh viết hóa đơn cho tôi."
Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng, đưa mười lăm đồng tiền qua: "Đây là tiền thuê nhà."
"Đưa ba tháng trước, sau này nếu tiếp tục thuê, tôi sẽ tiếp tục trả tiền." Khương Phúc Sinh nhận mười lăm đồng, gật đầu nói: "Được. Tới lúc đó cô cứ tới tìm tôi, tôi ở nhà ông già kia. Nếu tôi không ở nhà thì vẫn có ông già ở nhà."
Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng. Sau khi chờ Khương Phúc Sinh đi về.
Miên Miên đột nhiên nói: "Mẹ, nơi này cũ quá."
Cô bé nhìn trong ngoài căn nhà đều cũ, còn không tốt bằng một nửa nhà của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân: "Để đồ thôi, cũ chút cũng không sao, dù sao chúng ta cũng không ở"
"Vậy buổi tối chúng ta ở đâu?" Ban ngày nhất định không thích hợp để lấy đồ.
"Buổi tối dĩ nhiên sẽ về nhà rồi."
Trong đầu Thẩm Mỹ Vân đã có kế hoạch. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều. Cô nghĩ trước khi ra ngoài khóa cửa lại nhất định sẽ không có ai vào được.
Cô đưa Miên Miên vào căn phòng ngủ lớn nhất trong nhà: "Con lấy lu rượu trắng lớn từ trong Bào Bào ra, lấy ba lu."
Lần này lấy ra trước nửa số rượu trắng.
Miên Miên khẽ dạ một tiếng rồi vung tay nhỏ lên. Trong phòng đã có thêm ba cái bình rượu màu nâu. Mỗi lu rượu đều nặng từ 80 tới 100 cân.
Là rượu trắng có nồng độ cao nhất.
"Còn không?"
"Còn thừa bao nhiêu đường trắng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận