[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1122: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 9

Chương 1122: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 9Chương 1122: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 9
"Ba nhìn chỗ này này, vừa vào sân là thấy rau quả mà con và Quý Trường Tranh trồng đáng tiếc tiết trời đang lạnh, bây giờ chỉ có củ cải và cải trắng thôi”
"Ở giữa chỗ này là một cái ao nhỏ, ba, ba không ngờ đến đúng không, bên bộ đội có nước máy đó."
"Ba xem này..."
Cô vặn mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào: "Có phải rất giống với nơi ở tại khu phức hợp ở Bắc Kinh của chúng ta không ạ?"
Ở giữa khu phức hợp, cũng có một cái ao nhỏ, để người của cả khu đi rửa đồ vật.
Thẩm Hoài Sơn gật gật đầu, nhìn tòa nhà trệt kia: "Nơi này không tệ."
"Chỉ xét tới việc nơi này có vòi nước, là sẽ không kém hơn Bắc Kinh được."
Ông ấy đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng nơi có thể lắp đặt vòi nước ở trong nhà cũng không nhiều.
"Ba và mẹ con định tự ở một mình."
Sau khi dẫn ông ấy xem bên ngoài xong, Thẩm Mỹ Vân lại dẫn ông ấy vào trong: "Nơi này trước mắt có hai căn phòng, một căn cho con và Quý Trường Tranh, trước mắt Miên Miên ở căn phòng này."
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu: "Nói bậy cái gì đó? Sao ba và mẹ con đến đây được."
Chuyện này...
"Nhưng mà, Quý Trường Tranh nói, bên ngoài còn phải thêm một căn phòng nữa, sau này ba và mẹ đến đây, cũng có nơi dưỡng lão."
Thẩm Mỹ Vân trừng mắt: "Ba và mẹ mà không sang ở với đứa con duy nhất là con đây, thì phải ở với ai?"
"Đúng không ạ, con cũng cảm thấy vậy, khu nhà dân bên doanh trại cái gì cũng có."
Quả lê trắng tuyết mọng nước, lúc nó xuất hiện trước mặt Thẩm Hoài Sơn, ông ấy hơi sửng sốt, nhận lấy, hỏi: "Con đã ăn chưa?"
Thẩm Mỹ Vân không muốn nghe những lời này, giận dỗi chạy đến tủ đựng đồ lấy đồ, đầu tiên là cầm hai quả lê, gọt vỏ rồi đưa cho Thẩm Hoài Sơn.
"Ba nếm thử đi, hai ngày trước mới đi Thanh Sơn hái về nên ngọt lắm đấy ạ."
"Chỉ cần chúng ta còn có thể đi làm, thì sẽ không làm phiền con."
Cảm giác này khiến Thẩm Hoài Sơn híp mắt: "Lê này cũng không tệ lắm."
"Con còn đang suy nghĩ làm sao để gửi một gói to qua cho ba mẹ và cậu đây này, giờ ba tới đây thì tốt rồi."
Thẩm Hoài Sơn nghe lời này, mới cắn một ngụm lê, thịt quả trong veo mọng nước nháy mắt bùng nổ giữa môi răng.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Lúc con ở Thanh Sơn đã ăn đã đời rồi, lúc về còn được chia hơn một trăm năm mươi cân, một phần con đem làm đồ hộp, một phần khác thì để lại làm lê đông lạnh ăn."
Thật ra đã rất lâu rồi ông ấy chưa ăn trái cây.
Còn số quýt này, là do Thẩm Mỹ Vân lấy đó làm cớ, lấy ra từ trong Bào Bào.
Cô chạy tới tủ đựng đồ, lại cầm mấy quả quýt sang.
"Trừ lê ra, còn có quýt nữa, do đoạn thời gian trước một chị ở khu nhà dân chúng con quay về Nam Xương, mang lại đây."
Cô thông minh đến vậy, sao có thể không đoán được chứ?
Thật ra số quýt được chị nhà bên cho, đã ăn hết từ sớm rồi.
Chẳng qua, ông ấy sẽ không nói chuyện này với con gái, nhưng Thẩm Mỹ Vân là ai chứ?
Cầm bảy tám quả một lần, bày ra trước mặt Thẩm Hoài Sơn: "Ba, mau ăn đi."
Dường như vai diễn đã tráo đổi.
Trước kia là Thẩm Hoài Sơn nhìn con gái ăn, hiện giờ là con gái nhìn ba ăn. Hốc mắt của Thẩm Hoài Sơn lập tức hơi ướt, ông ấy gật đầu: 'Ừ, ba ăn."
Thừa dịp ông ấy ăn trái cây.
Thẩm Mỹ Vân lại chạy tới sau cửa sổ, bưng một cái mẹt giấu ở sau người: "Ba nhất định không thể tưởng tượng được, con đang bưng cái gì đâu nhỉ?"
Vừa nói xong, bàn tay đang bóc vỏ quýt của Thẩm Hoài Sơn khựng lại, ngay lập tức, nước quả trong nửa quả quýt trào ra.
Cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương thơm ngát của quýt.
"Cái gì?"
Trên khuôn mặt người ba già đúng lúc hiện lên vẻ tò mò, ở trước mặt con gái, mặc kệ đối phương làm gì, từ trước tới giờ ông ấy chưa bao giờ dội nước lạnh vào sự hứng thú của con gái.
Thẩm Mỹ Vân: "Teng teng tèng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận