[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1278: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 7

Chương 1278: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 7Chương 1278: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 7
Cuối cùng vẫn là con ít, tuy hư hỏng ác độc nhưng nó chưa bao giờ tiếp xúc với mấy câu kiểu này.
Lâm Lan Lan không chỉ dọa được Cao Lai Bảo, mà còn dọa những người khác trong phòng.
"Mày dám!"
Bà Cao coi Cao Lai Bảo như huyết mạch của gia đình.
"Thuốc chuột, thuốc rệp, thuốc trừ sâu DDVP, bể tự hoại của nhà vệ sinh công cộng đẳng trước, giếng nước sau sân, độc chết nó, dìm chết nó, bóp chết nó, có nhiều cách mà."
Lâm Lan Lan nói lời ác độc nhất với giọng điệu bĩnh tĩnh nhất.
"Giết chết nó là chuyện dễ như trở bàn tay."
Lúc này đến bà Cao cũng trầm mặc.
Nghe vậy, chày cán bột vừa giơ lên của bà Cao không hạ xuống nổi nữa.
Nó đúng là rất có khả năng bị Lâm Lan Lan giết chết.
Bà Cao thở hổn hển, quơ chày cán bột đánh tới, Lâm Lan Lan thậm chí không trốn.
"Muốn chết phải không, mày dám giết em trai mày, tao sẽ bóp chết mày trước."
Nghĩ đến đây, da đầu mọi người tê dại.
"Tốt lắm, tôi giết chết nó, bà bóp chết tôi, bà đên mạng cho tôi, tôi một mạng đổi hai mạng, không thiệt."
Họ không thể trông Cao Lai Bảo cả ngày, không để nó rời khỏi tầm mắt của mình.
Cái nhà này không chứa nổi Lâm Lan Lan.
Hà Lệ Phương bị mắng, chị ta cúi đầu rũ mắt, im lặng từ đầu đến cuối.
Bà Cao nhàm chán quay qua nhìn Cao Nhị Cường: "Ném Tiểu Lục ra ngoài, ném càng xa càng tốt."
Bà ta nhìn chằm chằm Lâm Lan Lan với đôi mắt xếch đảo ngược rồi nhổ nước miếng về phía Hà Lệ Phương: "Toàn là đồ đê tiện do mày sinh ra."
"Mấy người bỏ rơi tôi, đó là tội ác."
Lâm Lan Lan: "Mấy người dám ném tôi, tôi sẽ đến công hội, đến liên đoàn phụ nữ tố cáo mấy người."
"Hà Lệ Phương đổi tôi, ném Thẩm Miên Miên, đây là lừa bán trẻ em."
Cao Nhất Cường ừ một tiếng.
"Đuổi tôi cũng không sao, tôi khiến cả nhà mấy người chôn cùng."
Không có năng lực chống lại đám cặn bã này.
Một cô bé mới 5 tuổi không có vốn, càng không thể kinh doanh.
Dù cô ta biết trước tương lai nhưng cũng không có tác dụng gì.
Thì kiếp này ba tháng về nhà họ Cao ở đã mài sạch tình cảm gia đình và tình người của cô ta.
Thậm chí đến cả đi học cho đàng hoàng cũng không làm được.
Nếu kiếp trước cô ta còn có một chút tình thân với cha mẹ ruột.
Người nhà họ Cao bị sốc bởi lời nói của cô ta.
Đúng là một con nữ ma đầu.
Lòng dạ độc ác.
"Hay là đuổi cô ta khỏi nhà trước?"
Cái này...
Buổi tối ngoài đó xuống tới âm năm sáu độ, nếu Lâm Lan Lan nằm ở ngoài một đêm nói không chừng sẽ bị chết rét.
Ngày nay, một đứa bé bị chết cóng là chuyện thường xuyên xảy ra.
"Đuổi nó đi." "Nếu nó dám ồn ào thì thuật lại những gì nó vừa nói."
"Dạ..."
Chị cả nhà họ Cao lên tiếng, cô này năm nay mới mười lăm tuổi nhưng đã có hôn ước rồi.
Tính đầy mười sáu sẽ gả đến nhà trai, coi như tiết kiệm một miếng cho nhà họ Cao.
Lâm Lan Lan bị đuổi ra nhà nhưng cô ta không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô ta trở nên bất cần.
Cao Đại Ny thấy vậy, rốt cuộc mềm lòng: "Tiểu Lục, em tội gì phải gây sự với Lai Bảo?"
Lâm Lan Lan nhìn cô ấy một cái, không nói gì.
Đó là tất cả những gì Cao Đại Ny có thể làm.
Cô ấy quay đầu đi vào phòng.
Lâm Lan Lan không muốn sống nữa, bị ném ra sân, cô ta không thèm cử động, nằm xoài trên phiến đá lạnh như băng kia, nhìn ánh trăng cong cong trên trời.
Trước đây cô ta đã có những ngày tháng tốt đẹp.
Khi còn ở nhà họ Lâm, cô ta là đứa con gái độc nhất nên rất được yêu thương chiều chuộng.
Muốn cái gì có cái đó.
Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của cô ta lại biến thành cái dạng này?
Lâm Lan Lan không biết, cô ta chỉ biết mình không muốn sống nữa.
Cô ta mới sáu tuổi, cô ta không làm được gì cả, cô ta chỉ có thể bị động chấp nhận số phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận