[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1672: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Xuyên Không 4

Chương 1672: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Xuyên Không 4Chương 1672: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Xuyên Không 4
Tham mưu Chu có vẻ như không định nghe câu trả lời từ miệng Chu Thanh Tùng, anh ấy trực tiếp hét ra ngoài: 'Nhất Nhạc, vào đây cho ba."
Vừa hét lên, Nhất Nhạc đã chạy vội vào: "Ba, ba gọi con?"
Nhất Nhạc trời sinh đã có đôi mắt cười, lúc gọi người nói chuyện thì cười tít cả mắt, nhìn vào là thấy vô cùng vui vẻ.
Điều này khiến cơn giận trên ngư tham mưu Chu cũng tiêu tan đi một nửa.
"Ba và mẹ định cho con đi học năm nay, còn một tuần nữa là con khai giảng rồi, đến lúc đó ba sẽ để anh trai trông chừng con ở trường "
Lời vừa dứt, Nhất Nhạc vốn đang cười tươi như hoa cũng không nói gì nữa, đôi mày cũng rũ xuống, biến thành đôi mày lá liễu.
Thật sự là trong nháy mắt, từ vui vẻ hớn hở biến thành mặt mày ủ rũ như đưa đám.
"Con không muốn."
Chu Thanh Tùng bình tĩnh nhìn Nhất Nhạc: "Em cũng không thích anh."
"Tại sao?"
Dưới sự truy vấn liên tục của tham mưu Chu, Nhất Nhạc nhanh chóng liếc trộm Chu Thanh Tùng: “Anh con không thích con mà."
Nhất Nhạc cúi đầu không nói gì.
Tham mưu Chu cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Cái này ——
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo vẻ thảm thương.
Hai đứa trẻ nhìn nhau, đứa nào cũng lười nhìn đứa kia, quay đầu đi ra phòng khách quỳ xuống.
Thấy hai đứa trẻ lại sắp đấu khẩu với nhau. Tham mưu Chu xoa xoa huyệt thái dương, quát lớn: "Cả hai đứa cút ra ngoài phòng khách quỳ cho ba."
"Đúng là không thích." Nhất Nhạc nổi nóng, cậu nhóc ưỡn cổ: "Con không cần Đại Nhạc chăm sóc, con có chị Miên Miên là đủ rồi."
"Thôi, em không quản nữa, con không dạy là lỗi của ba, anh dạy đi!"
"Để chúng quỳ đó, anh em ruột, đánh gãy xương còn nối lại gân, có anh em nhà như chúng nó không? Giống như kẻ thù vậy."
Triệu Xuân Lan nghe vậy, muốn nói lại thôi.
Triệu Xuân Lan đang dọn dẹp đồ đạc trong bếp, vừa thấy bọn trẻ định quỳ xuống, lập tức định đỡ dậy, nhưng bị tham mưu Chu ngăn lại.
Nói xong, cô ấy quay đầu chạy ra ngoài, cũng chẳng có chỗ nào để đi, định đến nhà em gái Triệu Ngọc Lan, nhưng lại nghĩ đến Ngọc Lan còn đang chăm conn nhỏ.
Cô ấy thực sự rất buồn phiền.
"Chị dâu sao vậy?”
Triệu Xuân Lan đã chạy đến trước cửa.
Vừa đến trước cửa nhà Triệu Ngọc Lan, Triệu Xuân Lan lại đổi hướng, chạy đến nhà Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân đang ở nhà một mình, dọn dẹp đồ đạc. Cô định tranh thủ những ngày này không bận rộn, đến đại đội Tiến Lên đón Miên Miên về, chỉ là, vừa mới dọn dẹp xong đồ đạc.
Triệu Xuân Lan thở dài, nước mắt cứ thế rơi xuống, kể lể câu chuyện một cách lộn xộn.
Con của cô ấy sinh ra đã không khỏe mạnh, hai năm nay Ngọc Lan đã gần như kiệt sức.
"Mỹ Vân, em nói xem chị phải làm sao đây? Anh em ruột thịt, đều là do chị sinh ra, vậy mà giờ lại thành ra như kẻ thù."
Thẩm Mỹ Vân dừng tay xếp quần áo lại, cô hỏi một câu: "Chị muốn cải thiện mối quan hệ của hai đứa trẻ này?" Triệu Xuân Lan gật đầu, nhìn cô với ánh mắt đầy hy vọng: "Em có cách không?"
"Phải xem chị có nỡ hay không."
"Em nói rõ hơn đi."
Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta không phải đang ở đồn trú đội sao? Có nơi nào dành cho trẻ em không? Gửi hai đứa chúng nó vào đó rèn luyện mười ngày nửa tháng, đảm bảo khi ra ngoài sẽ có hiệu quả kHách hẳn."
Ở bên ngoài với một nhóm trẻ em, hai anh em này chính là những người thân thiết nhất, là mối quan hệ có thể liên minh một cách tự nhiên.
Tất nhiên, tiền đề là ba mẹ như Triệu Xuân Lan không có ở đó.
Triệu Xuân Lan có hơi do dự: “Có được không?”
Thẩm Mỹ Vân xếp hết quần áo cuối cùng vào trong rương, rồi mới nói: "Được hay không thì phải thử mới biết, chị vê bàn bạc với tham mưu Chu xem."
Cô xách rương lên: "Em đi trước đây, đến nhà ba mẹ đón Miên Miên về."
Bây giờ Miên Miên đã quen, cứ đến kỳ nghỉ đông hè là lại chạy đến nhà ông bà nội, ông bà ngoại, cơ bản là chơi đến quên trời quên đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận