[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1895: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 6

Chương 1895: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 6Chương 1895: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Lăm Xuyên Không 6
Cả hai đều là người cuồng công tác, vội tới mức chỉ gặp mặt được vào buổi tối, nhưng mà, thành quả cũng nổi bật, Quý Trường Tranh triệt để đứng vững ở doanh trại thành phố Cáp, đồng thời đứng vững còn có Thẩm Mỹ Vân.
Cô không còn là giám đốc Thẩm chỉ có tiếng mà không có miếng nữa, người dưới tay cũng từ hai người phát triển lên sáu người, lúc cuối năm.
Trại chăn nuôi bắt đầu tính sổ sách, Tống Ngọc Thư đã đến trước.
Tống Ngọc Thư thấy Thẩm Mỹ Vân, nhất thời giống như là chó lớn thấy xương, vừa đến đã cho Thẩm Mỹ Vân một cái ôm.
"Mỹ Vân, em có nhớ chị không?”
Câu hỏi này quá rõ ràng, thế nên Quý Trường Tranh ở bên cạnh nhìn, vô ý thức nhíu mày.
Tống Ngọc Thư trộm nhìn đến một màn này, còn cố ý làm trò trước mặt Quý Trường Tranh, hôn Thẩm Mỹ Vân một ngụm.
Được lắm!
"Chị đến là vì có chuyện quan trọng, ngoại trừ làm sổ sách, chị chuẩn bị hỏi hai đứa, năm nay có về Bắc Kinh đón năm mới không?"
Quý Trường Tranh nghĩ thầm, Mỹ Vân là của mình anh, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ hôn cô, anh đều sẽ không vui vẻ.
Cô ấy quay đầu định ôm cổ Thẩm Mỹ Vân, lại bị cô cự tuyệt: "Được rồi, chị dâu, chị đừng trêu Quý Trường Tranh nữa."
Tống Ngọc Thư cảm thấy không thú vị: "Thật là một cái hũ nút."
Anh không nói lời nào.
Lần này, Tống Ngọc Thư cũng không nhịn được lè lưỡi, rõ ràng cô ấy không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng bởi vì chưa sinh con, trên khuôn mặt còn mang máng thấy được vài phần dáng vẻ thiếu nữ, trong vẻ giận hờn lộ ra vài phần hoạt bát yên tĩnh. Lần này, mặt Quý Trường Tranh đen như nhọ nồi, sắc mặt thật sự rất khó coi, Tống Ngọc Thư không nhịn được nói: "Quý Trường Tranh, em có cần lòng dạ hẹp hòi đến vậy không? Chị là phụ nữ đó, phụ nữ, cũng không phải đàn ông, em ăn dấm chua gì chứ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Được, em thì sao cũng được."
Câu hỏi này lại khiến Thẩm Mỹ Vân nghẹn lời thật, cô nhìn Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Vậy năm nay chúng ta về Bắc Kinh? Cũng đã rất lâu chưa trở về." Năm trước là đón năm mới ở đại đội Tiền Tiến.
Bây giờ đã là tháng mười một, mắt thấy cũng chỉ còn mười mấy ngày nữa là sang năm mới.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Em cũng nhớ mẹ nuôi."
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà đón năm mới."
Tống Ngọc Thư không chút nghĩ ngợi nói: "Vừa vặn mẹ chị cũng nhớ em." Có lẽ là vì kết hôn, hiện giờ cô ấy cũng định từ từ giảng hòa với mẹ mình, nếu không thể nói lời tha thứ hay yêu thương, vậy thì cứ đối xử với nhau bình bình đạm đạm vậy.
Dù sao hiện giờ công tác của cô đã đi vào quỹ đạo, cũng không cần trói cô ở lại doanh trại thành phố Cáp nữa.
Tống Ngọc Thư ở lại doanh trại thành phố Cáp ba ngày, sau khi tính hết sổ sách trong ngoài một lượt, xác nhận không có vấn đề, mới rời đi doanh trại thành phố Cáp.
Tốc độ của Quý Trường Tranh rất nhanh, cầm giấy chứng nhận xuất hành của đơn vị, thuận lợi mua được ba tấm vé.
Ngày mười lăm tháng Chạp, Tống Ngọc Thư đã đúng giờ gọi điện thoại tới: 'Bọn chị mua chuyến xuất phát từ Mạc Hà lúc chín giờ sáng, khoảng mười một giờ sẽ đến Thành phố Cáp, mấy đứa nhớ kỹ đó, chính là chuyến xe này."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: 'Không thành vấn đề ạ."
Xe từ Mạc Hà về Bắc Kinh, phải trải qua Thành phố Cáp.
Thẩm Mỹ Vân ghi lại số chuyến xe, rồi bảo Quý Trường Tranh đi mua vé, nếu bọn họ muốn về, thì nhất định Miên Miên cũng cùng đi theo.
Trước khi rời đi còn không quên dặn dò: "Bọn chị đi ngày mười sáu, đến lúc đó chị nói cho em số chuyến xe mà bọn chị mua, em nhớ theo kịp."
Thẩm Mỹ Vân không chuẩn bị đồ ăn trên đường, trời lạnh, tới trên xe rồi vẫn còn lạnh ngắt, còn không bằng dứt khoát lên xe rồi ăn đồ ăn vừa nấu xong.
Chưa nói tới việc nóng hầm hập, còn tươi sạch mới ra lò.
Nhưng mà, cô lại mang theo cả nhân sâm khô lần trước được chia, định đưa cho ông nội Quý và bà nội Quý, thứ này chỉ là vì hiếu kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận