[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2515: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Tám Xuyên Không 2

Chương 2515: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Tám Xuyên Không 2Chương 2515: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Tám Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân: "Không xem một chút?"
Chu Thanh Tùng lắc đầu, mặt mày thư thái: "Chút tín nhiệm này con vẫn phải có, dì Thẩm, hai nhà chúng ta cũng là giao tình nhiều năm rồi."
Tiến lùi vừa vặn, không còn là bộ dáng mọt sách năm đó nữa.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Dì còn chưa chúc mừng con, thi đậu trường đại học tốt nhất cả nước."
Cô ngược lại không hỏi, Chu Thanh Tùng sao không tới tìm cô, có một số việc mọi người trong lòng biết rõ là tốt rồi, một khi nói thẳng ở trên mặt bàn, lập tức sẽ rất xấu hổ.
Chu Thanh Tùng mím môi: "Cảm ơn dì Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân đưa tiền, lập tức đề nghị rời đi: "Vậy dì đi đây, cháu nhớ gọi điện thoại lại cho mẹ cháu, miễn cho cô ấy ở nhà luôn lo lắng cho cháu." Đều là làm ba mẹ, cô biết rõ hơn ai hết, đứa nhỏ ra ngoài hai năm không liên lạc với gia đình, ba mẹ sẽ khổ sở biết bao nhiêu.
Cái này...
Chu Thanh Tùng: “Cháu đã liên lạc với Lâm Lan Lan."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, muốn rời đi.
Đứa nhỏ này vẫn là tính cách khi còn bé, do do dự dự.
Chu Thanh Tùng đuổi theo: "Dì Thẩm, cháu..."
"Chờ một chút."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Dic coi như là trưởng bối nhìn cháu lớn lên, cháu có lời gì cứ nói thẳng là được rồi."
Một câu, cũng không biết sợi dây nào chạm đến đáy lòng Chu Thanh Tùng, cậu ấy do dự: "Cháu biết rồi." Chỉ có thể nói, nhân duyên giữa nam chính và nữ chính là thiên định sao?
Lâm Lan Lan cùng Miên Miên nhà cô vốn là tình địch, từ thân thế đến người nhà, tại từ trong sách thiết lậpm.
Chỉ là, cô không nghĩ tới nữ chính chính là nữ chính, nhiêu năm trước bị đưa đi, hoàn toàn biến mất ở trước mặt nhà bọn họ, hôm nay lại lần nữa dùng phương thức này nghe được tên của đối phương.
Một câu nói khiến sắc mặt Thẩm Mỹ Vân trầm xuống: "Sau đó thì sao?"
"Cháu là muốn nói, cháu hai năm nay không về nhà, là có quan hệ cùng Lâm Lan Lan?"
Cậu ấy lập tức nuoits những lời còn lại trở lại.
Thẩm Mỹ Vân thật thông minh, cô vốn là người mũi nhọn, nhiêu năm lại ở bên ngoài buôn bán như vậy, xem như triệt để hiểu ra mọi chuyện.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Mỹ Vân, Chu Thanh Tùng còn có cái gì không rõ đây?
Nói trúng tim đen, lập tức đâm vào tim Chu Thanh Tùng.
Nếu cậu ấy biết, cũng sẽ không đến chứng thực.
Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân trở nên sắc bén, cô hỏi ngược lại: "Cháu nghĩ sao?"
Cậu ấy giương mắt, nhìn Thẩm Mỹ Vân một lát, giọng điệu cầu chứng nói: "Năm đó, Lan Lan bị đưa đi, dì cùng ba mẹ cháu xuất lực ở bên trong sao?"
"Cháu muốn biết."
Chu Thanh Tùng lắc đầu: "Cháu không biết."
Cậu ấy trầm mặc một chút, sau đó mới thừa nhận: "Vâng."
Thẩm Mỹ Vân: "Không, cháu biết, hơn nữa cháu đã tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, cháu là cho rằng Lâm Lan Lan năm đó bị đưa đi, là dì cùng người nhà của cháu xuất lực đúng không? Nếu không, cháu cũng sẽ không hai năm không về nhà, cũng không liên lạc với người nhà."
Chu Thanh Tùng trâm mặc. Lúc này, dường như nói gì cũng không đúng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp tục: "Lâm Lan Lan nói cho cháu biết? Nó bị dì và mẹ cháu tính kế?"
Chu Thanh Tùng: "Không phải, là cháu căn cứ vào lời của cô ấy, tự mình suy đoán."
Thẩm Mỹ Vân xì một tiếng: "Chu Thanh Tùng, cháu vẫn ngây thơ hồ đồ như trước."
Cô cho rằng đứa nhỏ này học hành giỏi sẽ có tiền đồ, đối nhân xử thế cũng sẽ có tiên đồ, nhưng mà cũng không có, đối với chuyện Lâm Lan Lan này, cậu ấy vẫn hồ đồ trước sau như một.
Đột nhiên bị người chỉ trích ngây thơ hồ đồ, khuôn mặt anh tuấn của Chu Thanh Tùng cũng mang theo chút khó coi: "Dì Thẩm!"
Thẩm Mỹ Vân: "Cảm thấy dì nói sai rồi?"
Cô giơ ngón tay chỉ vào đầu Chu Thanh Tùng, giọng nói có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Dùng đầu óc hôm đó của cháu suy nghĩ một chút, dì và mẹ cháu dựa vào cái gì mà đuổi Lâm Lan Lan khỏi nhà họ Lâm ở Mạc Hà?"
Cái này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận