[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1282: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Ba Xuyên Không 3

Chương 1282: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Ba Xuyên Không 3Chương 1282: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Ba Xuyên Không 3
Trong lúc Thẩm Mỹ Vân ngẩn người, Miên Miên đột nhiên hỏi một câu: "Nhà ba mẹ ruột của nó có phải rất nghèo không?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Mẹ đoán nhà họ không quá khá giả."
""
Miên Miên nghe xong, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Con không thông cảm cho nó hả?"
Miên Miên lắc đầu.
"Con hận ba mẹ ruột của nó không?”
Nếu không phải ba mẹ ruột Lâm Lan Lan lén đổi Lâm Lan Lan và Miên Miên trong bệnh viện thì hai đứa nhỏ này đã không sống một cuộc đời trái ngược nhau như vậy.
Cô vui mừng xoa đầu cô bé: "Con nghĩ như vậy cũng tốt."
Một câu nói không đầu không đuôi, Thẩm Mỹ Vân lại hiểu.
So với hận những người xấu kia, cô bé càng quý trọng những ngày ở bên mẹ hơn.
Nếu không có họ, cô bé đã không thể ở bên mẹ.
Miên Miên nói thích cô hơn, không phải không hận mà là con bé cảm thấy may mắn vì khi đối phương hành động như vậy thì con bé mới được gặp cô.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ, dù chỉ mới mấy tuổi nhưng Miên Miên lại có thể thông minh và nhạy bén đến vậy.
Miên Miên không trực tiếp trả lời vấn đề này, cô bé ngẫm nghĩ rồi đột nhiên ôm eo Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ, con thích mẹ hơn."
Cả nhà dùng bữa xong, bà Quý gọi Miên Miên lại: 'Miên Miên lại đây."
Quý Trường Tranh nhìn hai mẹ con họ, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Đời này có được vợ và con gái thông minh như vậy, anh chết cũng không tiếc. Miên Miên mím môi cười, người bên ngoài gọi ăn cơm, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên ra.
Giọng nói ngọt ngào.
Tối nay Miên Miên ăn món thịt viên xíu sốt tương đỏ, bụng no căng, cô bé nhanh nhảu chạy tới.
"Bà nội, bà gọi cháu."
Bà ấy vẫy tay với Miên Miên.
Bà Quý cười híp mắt nói: "Lúc trước bà mời thợ may đến nhà may quần áo, cũng làm cho con hai bộ, đi, bà dẫn con đi thử."
Bà Quý không đồng ý ngay mà nhìn Miên Miên.
Vì thế lúc bà Quý gọi, mấy đứa con dâu định về phòng nghỉ ngơi quyết định không vê nữa, nói theo: "Mẹ, cho tụi con xem nữa..."
Làm gì thú vị bằng ăn diện cho trẻ con chứ?
Sau đó tuy có con dâu gả vào nhưng đều là người lớn, trang điểm cho cũng chẳng có ý nghĩa.
Cái này...
Đời này bà ấy không có duyên với con gái.
Miên Miên suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: 'Không phải không thể."
Đứa nhỏ này nói chuyện rất thú vị.
Mọi người trong phòng bật cười.
“Tức là được đúng không?"
Dì Hướng Hồng Anh trêu chọc cô bé, cô mím môi: "Đương nhiên rồi, bà nội mua quần áo đẹp cho con, con đương nhiên phải mặc cho mọi người xem."
Con bé thông minh.
Một câu nói dỗ dành cả nhà. Cánh đàn ông nhà họ Quý vốn định đi làm cũng không đi được.
Nhất là Quý Trường Đông, anh còn có một đống chuyện chưa xử lý, bèn nói với bà Quý: "Mẹ, mau đi thay đi, cho con xem xem, con còn phải đến đơn vị tăng ca."
Mười chín tháng chạp đi tăng ca, hàng hiếm đấy.
Bà Quý trừng anh ta một cái, cuối cùng không từ chối.
Dẫn Miên Miên vào phòng.
Quý Trường Tranh sợ Thẩm Mỹ Vân mất hứng, quay đầu quan sát sắc mặt của cô, đè thấp giọng: "Em không thấy phiền à?"
Anh hiểu tính khí của Mỹ Vân, cô ghét nhất là phô trương.
Để con mặc quần áo đẹp cho người khác nhìn không phải là việc mà cô làm ra được.
Thẩm Mỹ Vân cười khanh khách nói: "Miên Miên thích là được."
Cô phát hiện trẻ con rất thích chỗ đông người, nhất là nơi có nhiều người mà nó quý.
Miên Miên nhà cô cũng không ngoại lệ, chỉ là trước đây con bé luôn kè kè bên cô nên không có cơ hội thôi.
Trong phòng ngoài phòng chỉ có hai người họ.
Quý Trường Tranh nghe thế, không khỏi đưa tay xoa tóc Thẩm Mỹ Vân: "Mắt thẩm mỹ của mẹ không tệ, em không tin thì vào xem thử."
Mẹ anh chọn quần áo cũng được nửa đời người rồi.
Thẩm Mỹ Vân ngửa đầu cười với anh: "Em đương nhiên tin vào mắt nhìn của mẹ."
Chị dâu ba Từ Phượng Hà bên cạnh thấy vậy thì hâm mộ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận