[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 807: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 4

Chương 807: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 4Chương 807: Ngày Thứ Tám Mươi Bảy Xuyên Không 4
Sưu ~ Hơn 10 đôi mắt nhìn lại, nhất là Quý Trường Tranh... nếu như ánh mắt như có thể giết người.
Như vậy thì chắc chắn là sĩ quan hậu cần sẽ chết hơn mười ngàn tám trăm lần.
Đáng tiếc, sĩ quan hậu cần lại coi như không nhìn thấy, nói với đại đoàn trưởng Trương: "Lần trước chúng ta có thể thắng Lương Chiến Bẩm chính là bởi vì dẫn theo đồng chí Thẩm Mỹ Vân."
Đại đoàn trưởng Trương sửng sốt một chút, tức giận vỗ bàn: "Tôi thấy cậu thực sự là nói bậy nói bạ, thua chính là thua, sao cậu còn có thể tìm nguyên nhân lên đồng chí nữ?"
Sĩ quan hậu cần: "Lãnh đạo già, chuyện này là thật, ba lần trước chúng ta đi, không phải là do chúng ta không có năng lực, thật sự chính là do vận may của chúng ta không tốt, ngài có tin không? Rõ ràng là chúng ta phát hiện ra con vịt đầu tiên, nhưng mà nó lại mạnh mẽ bỏ chạy đến đội ngũ của Lương Chiến Bẩm!"
Anh ấy cũng không hiểu, sao vận may vài lần này lại kém đến mức đó?
Rõ ràng đều là tay hảo thủ, nhưng mà lại chỉ có chút vận khí này, bọn họ phải làm thế nào đây?
Sĩ quan hậu cần cũng rất tuyệt vọng.
Ông ấy cũng cạn lời rồi.
Sĩ quan hậu cần vò đã mẻ không sợ rơi: "Vậy ngài thử giải thích xem, lần trước có đồng chí Thẩm Mỹ Vân đi theo, đội của chúng ta lại xách được nhiều tôm cá về như thế?"
Giống như đã dùng hết vận may vào lần đó, bây giờ cũng không còn nữal
Đây cũng là chuyện của mấy tháng trước.
"Đủ để bộ đội ăn trong một tuần lễ."
Điều này đã khiến đại đoàn trưởng Trương á khẩu. Đại đoàn trưởng Trương cười lạnh: "Sao cậu lại mê tín như thế."
"Dù sao cũng không ảnh hưởng gì."
Trần Viễn suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng: 'Lãnh đạo, số cá và tôm lần trước, đúng là do Mỹ Vân phát hiện, nếu như không có cô ấy thì có lẽ chúng ta đã thua Lương Chiến Bẩm."
"Không bằng như vậy đi." Trần Viễn suy tư một chút: "Dù sao thì ngày mai cũng đi Thanh Sơn, cứ đưa Mỹ Vân đi theo là được."
"Sao cậu có thể cưỡng từ đoạt lý như thế."
Trần Viễn lại không nghĩ đến chuyện này, anh ấy sửng sốt một chút, có chút muốn cắn đầu lưỡi, nhưng mà cũng đã nói ra lời này.
Cho dù có là bọn họ thì cũng phải trang bị đầy đủ, vừa nóng lại vừa bí, dẫn theo Mỹ Vân làm cái gì?
Anh vợ thật là, anh còn chưa nói gì, anh ấy mở miệng làm gì?
Lời này vừa dứt, Quý Trường Tranh lập tức nhăn mày: "Bây giờ đang vào mùa hè, ở trên núi có rất nhiều muỗi."
Quý Trường Tranh: "Chuyện này là chuyện của mấy đồng chí nam chúng ta, không nên để đồng chí nữ dính vào."
Chuyện này — Không phải đang nói chuyện công việc sao, tại sao lại bỗng trở thành nhóm bác gái đang mặc cả ở chợ rau vậy.
"Nếu như vợ của tôi có thể làm được như vậy thì tôi cũng sẽ dẫn vợ mình theo."
Quý Trường Tranh cười lạnh: "Không phải vợ của anh cho nên anh không đau lòng đúng không?”
"Quý Trường Tranh cậu đừng xen vào nữa."
Sĩ quan hậu cần vỗ ngực: "Vậy thì để Mỹ Vân đi theo, tôi sẽ đưa Thu Mai nhà tôi đi nữa, tham mưu Chu đưa Triệu Xuân Lan nhà anh nữa, như vậy có được không?”
Sĩ quan hậu cần dựng râu trừng mắt: "Lãnh đạo cũng đã nói, phụ nữ có thể chống được nữa bầu trời."
Quý Trường Tranh không bị lừa: "Anh gọi vợ anh là chuyện của anh, đừng kéo theo vợ của tôi."
Nhìn thấy không khí của phòng làm việc càng lúc càng đi xa. Đại đoàn trưởng Trương tức giận vỗ bàn: "Phòng làm việc không phải cái chợ bán thức ăn, các cậu đang làm cái gì thế?"
"Tôi không quan tâm các cậu ồn ào như thế nào? Ngày mai các cậu chuẩn bị đi đấu, nếu như còn thua đội bên cạnh thì rời khỏi đây hết cho tôi, đừng quay về!"
Thực sự là quá xấu hổ.
Mắt thấy bọn họ còn muốn phản bác. Đại đoàn trưởng Trương trực tiếp cắt đứt: "Giải tán!"
Nếu còn tiếp tục nghe bọn họ cãi nhau thì ông ấy sẽ giảm thọ mất.
Phải rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận