[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 989: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 6

Chương 989: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 6Chương 989: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 6
"Hai ngàn cân lương thực mịn, đồng chí Thẩm xem thử có thể giúp tôi chuyện này được không?”
Nếu không phải thật sự là không có cách nào, ngay cả một chút phương án nhỏ cũng không nghĩ ra, cũng không đến mức tuyệt vọng tìm đến Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân không có từ chối: "Lương thực mịn là gạo và mì"
Vừa nghe lời này, Kim Lục Tử liền bị thu hút ngay hai mắt anh ta sáng lên: "Đúng vậy, gạo và mì đều có thể, đối phương chỉ cần lương thực mịn thôi."
Thẩm Mỹ Vân gõ gõ cái bàn, "Giá cả tính như thế nào?"
Kim Lục Tử ngồi ngay ngắn, cả người đều có tinh thân hơn không còn có dáng vẻ lười nhác như trước nữa
"Các loại bột mì mịn như vậy có giá một đồng một cân, gạo thì một cân 3 đồng."
Giá cả này không thấp chút nào, đềuđuổi kịp giá ở chợ đen luôn rồi. Cũng có thể tưởng tượng được Kim Lục Tử thiếu lương thực đến mức nào.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Anh Lục, anh chú trọng thì đương nhiên tôi cũng chú trọng rồi."
Giá cả này cô rất hài lòng.
Kim Lục Tử nghe được những lời này của Thẩm Mỹ Vân liền đứng lên, bắt tay cô: "Cảm ơn cô, đồng chí Thẩm, ơn lớn này của cô suốt đời tôi không thể quên được."
Mà đương nhiên Kim Lục Tử chính là đối tượng thích hợp nhất để làm ăn lâu dài.
Cho nên ngay cả một chú ý kì kèo mặc cả cũng không có, Thẩm Mỹ Vân biết được tương lai của Kim Lục Tử, cho nên từ lúc bắt đầu cô đã tính đến chuyện làm ăn lâu dài rồi
Con người của anh ta rất coi trọng nghĩa khí trên giang hồ
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chờ đến khi có lương thực, tôi sẽ liên hệ anh qua lấy" Kim Lục Tử tiễn Thẩm Mỹ Vân đến cửa, sau đó nhìn theo Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Thật ra cô chưa nói đi vào rừng cây ngay, cô sợ đối phương ôm cây đợi thỏ, đến lúc đó để lộ ra bên ngoài thì không có lời được nữa.
"Được."
Cô đứng lên, nhìn đối phương nói lời tạm biệt: "Trong vòng 3 ngày tôi sẽ cho anh đáp án."
Anh ta đã đi điều tra số lượng xe đạp Phượng Hoàng được vận chuyển đến Mạc Hà, ngay cả số lượng xe trong nội thành cũng không theo kịp mà trong tay Thẩm Mỹ Vân thì càng có nhiều hơn.
Dù sao cũng là hai ngàn cân lương thực, đối phương ngay cả mắt còn chưa chớp một cái mà đã đồng ý rồi.
Kim Lục Tử hiếm khi nở nụ cười nói: "Không được coi thường cô ấy."
Sa Trúc xuất hiện ở trước mặt Kim Lục Tử, cậu có chút nghi ngờ: "Anh Lục, có thể tin tưởng chị ấy được sao?"
Từ đó có thể nhìn được năng lực của cô lớn đến mức nào rồi.
"Chuẩn bị khoảng bao nhiêu?"
"Một khi có được tin lập tức đến tìm anh."
Vì thế, anh ta suy tư một chút rôi phân phó cho Sa Trúc: 'Mấy ngày nay em chú ý đến tin tức của cô ấy một chút."
Kim Lục Tử cũng không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi.
Sau đó lại thêm một câu: "Còn nữa chuẩn bị tiền trước cho thật tốt đi."
Còn về chuyện lương thực cô lấy từ đâu ra.
Sa Trúc thấp giọng hỏi.
"Ít nhất chuẩn bị trước 3000 đi."
Nghe thế Sa Trúc hơi hơi nhíu mày: "Anh Lục, tiền của chúng ta đều ở trên hàng hoá cả, e rằng chuẩn bị 3000 này xong thì trong tay không còn tiên dự phòng nào cả." Kim Lục Tử ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Nếu không em ra tay?"
Một câu này lập tức làm Sa Trúc cúi thấp đầu: "Anh Lục, em nói có hơi quá rồi."
"Sa Trúc à."
Kim Lục Tử thở dài, đôi long mày anh tuấn hiện lên sự dịu dàng hiếm có: "Em đã đi theo anh lâu rồi, đương nhiên anh biết em rất tốt với anh, chỉ là có chút tiền cũng cần phải chỉ ra thôi."
Giống như mua lương thực mịn trong tay Thẩm Mỹ Vân.
Tiền trao cháo múc, đây là mua bán đàng hoàng.
Anh ta rất xem trọng Thẩm Mỹ Vân nên đương nhiên không muốn mất đi một đối tác tốt như vậy.
Chỉ là, Sa Trúc không hiểu cho lắm.
Đương nhiên, nếu Sa Trúc đã hiểu thì cậu đã là Kim Lục Tử rồi chứ không phải là Sa Trúc nữa.
*
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận