[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1302: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 8

Chương 1302: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 8Chương 1302: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 8
Khi Ôn Trung Nguyên cúp điện thoại, sở trưởng Hứa bên cạnh giương mắt nhìn ông ấy: "Tôi không cổ ý nghe lén, Đại Hồng Bào mà cậu nói chắc không phải là thứ mà tôi đang nghĩ đâu nhỉ?"
Ôn Trung Nguyên có nửa lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di, nhiều người bên căn cứ đều nhớ thương nó.
Nhưng biết sao được, Ôn Trung Nguyên để nó ở Bắc Kinh, ông ấy không mang qua đây.
Mọi người có thèm thuồng cũng hết cách.
Nhắc tới nửa lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di.
Ôn Trung Nguyên trầm mặc một lát: "Đúng như cậu nghĩ."
Sở trưởng Hứa sửng sốt, âm lượng vô thức vặn to lên: "Cậu không ở nhà, Đại Hồng Bào núi Vũ Di bị ai uống? Không phải, ai dám uống chứ?"
Cả căn cứ đều thèm nó đấy.
Ôn Trung Nguyên đã bình tĩnh lại, ông ấy ho nhẹ một tiếng, tóc hoa râm cũng run lên theo: "Cậu biết hai đứa trẻ nói gì về Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di kia không?"
Sở trưởng Hứa: "?"
Sở trưởng Hứa: ..."
Ôn Trung Nguyên: "Bạn nó sáu tuổi."
"Nếu tôi nhớ không lầm, cháu trai cậu năm nay mới mười một tuổi nhỉ, chưa tới mười hai tuổi nữa, bạn thằng bé là thây cô ở trường hả?"
Ông ta tiếc đứt ruột: "Đứa nhỏ sáu tuổi nó biết cái gì? Nó có biết Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di đáng giá ngàn vàng không?”
Ôn Trung Nguyên: "Cháu trai của tôi mang đi thết đãi bạn nó rồi."
"Cậu còn cười, cậu còn cười được!" "Vị khoai lang thối!" Nhắc tới chuyện này, Ôn Trung Nguyên không khỏi cười phá lên.
Sở trưởng Hứa: "?2?"
Sở trưởng Hứa: "Nói gì??"
Nói không chừng bữa cơm tất niên năm nay có nơi để đi rồi.
Tiếc của gần chết!
Chính trị viên Ôn lại rất rộng lượng, ông ấy còn giơ tay vỗ vỗ bả vai sở trưởng Hứa: “Nhìn thoáng một chút, một bình trà giúp Hướng Phác nhà tôi có được một người bạn, đây là chuyện tốt."
Sao mà cười được chứ?
Nhìn theo cách này, tính ra cũng có lời.
Miên Miên rất tò mò.
Hai đứa trẻ đang trò chuyện.
Xuống lầu.
Sau khi quản gia Lý cúp điện thoại, ông ấy cẩn thận phân tích lời nói của Ôn Trung Nguyên, hình như ông đã ngộ ra điều gì đó, lập tức vỗ đùi một cái.
"Tôi không hiểu, tại sao người lớn lại thích loại lá trà có mùi khoai lang thối này?"
*
Ôn Hướng Phác: "Có lẽ họ bị khùng."
Quản gia Lý: "..."
Ông ấy hít sâu, ép mình tỉnh táo lại rồi đến trước mặt hai đứa nhỏ.
"Ông muốn mang một bình trà và ba bình rượu Mao Đài này đến nhà họ Quý, hai đứa có đi không?"
Cái này...
Miên Miên nóng lòng muốn về. Nhưng Ôn Hướng Phác lại do dự: "Con không đi."
Cậu không muốn ra khỏi nhà.
Miên Miên kéo cậu: "Anh Hướng Phác, nhà em chơi vui lắm, mẹ em nấu cơm ngon nhất."
"Hôm nay bà ấy còn làm khoai lang kéo sợi và khoai sọ viên cho em."
Toàn những món Ôn Hướng Phác chưa từng nghe qua.
Cậu sống với quản gia Lý, kỹ năng bếp núc của quản gia Lý khá bình thường, cậu luôn tuân theo nguyên tắc ăn quen là được.
Dù hôm nay là ba mươi tết.
Ông ấy cũng chỉ chuẩn bị bốn món và một canh.
Trong mắt quản gia Lý, hai người họ còn ăn không hết.
Nên Ôn Hướng Phác rất tò mò về những món ăn mà Miên Miên nói.
"Khoai lang kéo sợi là gì?”
Cậu chưa từng thấy nó trong sách.
"Là nấu khoai lang thành kiểu có thể kéo sợi, vừa ngọt vừa thơm."
Ôn Hướng Phác lén nuốt nước miếng.
"Anh Hướng Phác, anh đi không? Ba mẹ em rất tốt, họ nhất định sẽ thích anh."
Ôn Hướng Phác vẫn im lặng.
Miên Miên thi triển chiêu cuối: "Nếu anh không đi, em sẽ không tới tìm anh đâu."
Khu khụ!
Tha thứ cho hành động uy hiếp người khác của cô bé.
Đúng như dự đoán, Ôn Hướng Phác trầm mặc.
Cậu nhìn cánh cửa, Miên Miên cũng nhìn sang: "Ngoài đó chơi rất vui, tuyết rơi có thể đắp người tuyết, đốt pháo, còn có thể đi hái trái cây." "Không khí bên ngoài rất trong lành."
Cô bé như cố ý thả mồi, dụ dỗ Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác như vừa đưa ra quyết định quan trọng nào đó, cậu nói: "Anh đi với em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận