[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2632: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Một Xuyên Không 8

Chương 2632: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Một Xuyên Không 8Chương 2632: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Một Xuyên Không 8
Tào Chí Phương đáp một tiếng, chỉ chốc lát thây Lỗ đã tới.
"Mỹ Vân, em tìm thầy."
"Thầy Lỗ ngồi đi." Thẩm Mỹ Vân vừa xem sổ sách, vừa nhanh chóng gảy bàn tính hạt châu, năm ngón tay của cô di chuyển như bay trên bàn tính, chỉ chốc lát lập tức tính lại một lần tổng sổ sách.
"Năm nay doanh thu nửa năm của quán ăn nhà họ Lỗ chúng ta là bảy mươi vạn."
Nói thật, khi cô nhìn thấy con số này, cũng bị khiếp sợ. Cô còn chưa tính sổ chợ Tây Đan, nhưng trước mắt mà nói, doanh thu quán ăn nhà họ Lỗ là cô kiếm được nhiều nhất trong tất cả doanh nghiệp dưới tay.
Không ngờ có bảy mươi vạn!
Đây vẫn là chỉ mở nửa năm.
Còn chưa mở cả năm.
Thầy Lỗ: "Vậy cũng không tệ." Có thể có bốn năm mươi vạn, ông cũng có thể được chia hơn hai mươi vạn, cái này so với lúc trước ông giao cơm có lời hơn nhiều.
Đây vẫn là loại cao nhất.
Giá thành của bọn họ cao, không có biện pháp, nguyên liệu nấu ăn hiện tại đều bán đắt.
Thẩm Mỹ Vân: "Đừng nóng vội, đây là tổng doanh thu, còn chưa trừ chi phí và phí thuê nhà, tiền lương thuế phí. Chờ trừ toàn bộ." Cô đưa ra một con số đại khái: "Đoán chừng có thể từ bốn mươi lăm vạn đến năm mươi lăm vạn."
Mà quán ăn nhà họ Lỗ lúc này mới mở nửa năm, đã kiếm được gần mười vạn.
Tất nhiên, họ bán ra ngoài phải đắt hơn.
Thầy Lỗ chưa bao giờ quản sổ sách, lúc ông nghe được con số này, cũng chấn kinh chốc lát: 'Lúc trước thầy tiếp tiệc, một năm cũng chỉ có tám vạn doanh thu." Ông cũng không vội dùng tiền, thế nhưng rốt cuộc là lo lắng hai học trò nhỏ ở phía nam: "Mỹ Vân, không biết Hoàng Đậu cùng Tiểu Lục, bọn họ ở phía nam như thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân: "Sổ sách cụ thể chờ mùng năm tính đi, hôm nay muộn quá rồi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi. Thây Lỗ, thầy thấy thế nào?"
Thầy Lỗ gật đầu: "Không thành vấn đề."
Hơn nữa, giao cơm là gió đến mưa đi, nhưng làm ở quán ăn nhà họ Lỗ thì không, suốt ngày đều ở cửa hàng bận rộn, không có gió cũng không gặp mưa.
Thầy Lỗ cảm thán nói.
Chỉ là, tin tức này chưa từng nói với bên ngoài.
"Bận rộn là tốt, bận rộn là tốt."
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng không tệ lắm, thị trường bên kia còn lớn hơn Bắc Kinh. Bọn họ mỗi ngày cũng bận muốn chết." Hơn nữa cô không nói là so với tiền lương quán ăn nhà họ Lỗ ở Bắc Kinh, tiền lương của đám Đậu Đậu ở phía nam nhận được càng nhiều.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, cô cầm hóa đơn mang về nhà họ Quý.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân mang theo sổ sách tới, cô ấy vui mừng không kìm được: "Mỹ Vân, em thật sự là con giun trong bụng chị, biết tâm tư muốn tính sổ của chị đạt tới đỉnh điểm."
Sau đó đầu năm đi chia tiền.
Tính toán toàn bộ cho xong một lần!
Có sổ sách quán ăn nhà họ Lỗ, cô đơn giản lại chạy một chuyến đến ký túc xá Kiều Lệ Hoa cùng Trần Ngân Hoa ở, cầm sổ sách chợ Tây Đan trở về.
Lấy được sổ sách, cô lập tức mang theo sổ sách, đêm khuya đi lên tìm Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư đến mang thai giai đoạn cuối, vừa vặn cũng ngủ không được, rất buồn chabs.
Tính toán thừa dịp lễ mừng năm mới ở nhà nghỉ ngơi, kiểm tra toàn bộ sổ sách lại một lần nữa, đương nhiên không thể thiếu Tống Ngọc Thư hỗ trợ. Cô ấy sinh ra là để làm kế toán, một ngày không nhìn sổ sách lập tức trong lòng khó chịu, từ khi mang thai mấy tháng nay cô cũng không đụng sổ sách, cũng không đụng đến tiền.
Cả người đều cảm thấy là lạ.
Lúc này, nhìn Thẩm Mỹ Vân mang theo một túi lớn sổ sách lại đây, Tống Ngọc Thư biết mình kỳ quái ở chỗ nào.
Một ngày không làm việc, cả người khó chịu.
Thẩm Mỹ Vân còn sợ Tống Ngọc Thư mang thai giai đoạn cuối không xem được, cô lập tức cầm một phần ba lại đây, thấy cô ấy như vậy Thẩm Mỹ Vân lập tức yên tâm.
"Chị xem trước đi, nếu cơ thể không thoải mái, lập tức lập tức ngừng."
"Chị có thể không thoải mái cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận