[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 847: Ngày Thứ Chín Mươi Hai Xuyên Không 1

Chương 847: Ngày Thứ Chín Mươi Hai Xuyên Không 1Chương 847: Ngày Thứ Chín Mươi Hai Xuyên Không 1
Trong bóng tối, mọi người không nhịn được liếc nhìn nhau: "Có thật không?"
"Chị dâu nói sẽ tới, thì chắc chắn sẽ tới."
Nghĩ đến đây, không biết là ai nở nụ cười: 'Những ngày đó thật là tốt."
"Đúng vậy, nếu quả thật có thể sống những tháng ngày đó, thì chết cũng đáng."
Thẩm Mỹ Vân ở trong lều nghe nói như thế, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Mấy người bọn họ là những người làm việc cực khổ nhất, là những người xây dựng biên giới, nhưng đồng thời cũng là những người ít được hưởng thụ nhất.
Là nhờ bọn họ nỗ lực trước, thế hệ sau này mới được hưởng thụ trong tương lai.
*
Cảm giác giống như đột nhiên giảm xuống hơn mười độ.
Triệu Xuân Lan mơ mơ màng màng: "Sao vậy?”
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, sột soạt vắt áo khoác tuỳ tiện lên bờ vai, mở lều ra, một cơn gió lập tức từ bên ngoài thổi vào.
Đúng lúc cô ấy cũng muốn đi tiểu, phải đến nhà vệ sinh.
Thẩm Mỹ Vân thấp giọng nói một câu, Triệu Xuân Lan lập tức giật mình, xoa nhẹ cái bụng nhỏ: "Chị cũng đi."
Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi, hạ giọng nói: "Ở đây ban đêm lạnh quá."
Đến mười một giờ, Thẩm Mỹ Vân muốn đi vệ sinh, cô liền giơ tay vỗ vào người Triệu Xuân Lan: "Chị dâu?”
Nhưng khi nhận ra đó là Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan, sự sắc bén trong mắt bọn họ lập tức mờ đi, trở mình tiếp tục ngủ.
"Cũng may là có lều vải, nếu không chúng ta sẽ chết cóng mất." Nói đến cái lều vải này cũng đã hơn mười năm, vẫn còn sử dụng. Hai người vừa đi ra, các chiến sĩ bên ngoài đã phát hiện, đôi mắt buồn ngủ của bọn họ vừa mở ra đã ngay lập tức vô cùng sắc bén.
Triệu Xuân Lan xoa xoa tay: "Trên núi là như vậy, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm là rất lớn."
Nhưng khi nghĩ lại, cảm thấy không ổn lắm, nên cuối cùng lại nuốt lời nói trở lại. Ngược lại, tham mưu Chu đang chuẩn bị đứng dậy thì đã bị Triệu Xuân Lan đạp một cước trở về: "Phụ nữ đi vệ sinh, anh đi theo làm gì?"
Cô kéo Triệu Xuân Lan đi cùng, cẩn thận nhảy ra ngoài.
Một chiến sĩ trẻ muốn mở miệng hỏi, chị dâu có muốn chúng ta đi cùng không?
Thẩm Mỹ Vân đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy Quý Trường Tranh, có lẽ anh đang ra ngoài tuần tra.
Bịch!
Thuận thế rửa tay một cái, lúc chuẩn bị quay về, Triệu Xuân Lan kêu lên một tiếng, Thẩm Mỹ Vân vội hỏi sao vậy.
Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn của cuộc đời, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Ở bên ngoài đúng là không dễ dàng chút nào."
Sau khi hai người Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan đi được một đoạn, lúc này mới tìm được một chỗ trong rừng rậm để giải tỏa.
Anh ấy thầm nhủ, còn không phải sợ bên ngoài không an toàn sao, nhưng bà xã nhà mình lại không nể mặt mũi như vậy, được rồi, được rồi.
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng: "Không có cách nào, ra ngoài thì mọi việc đều khó khăn, ở nhà thì mọi chuyện đều tốt."
Một cước đạp mạnh vào tham mưu Chu khiến anh ấy lập tức không muốn đi cùng nữa.
Triệu Xuân Lan nói: "Chị đau bụng, em ở bên cạnh chờ chị, tránh xa một chút, chị sợ chị làm em bị hôi."
Có lẽ là do buổi tối tôi ăn quá ngon, nào là thịt nào là trứng, cái bụng nghèo hèn chưa bao giờ được hưởng may mắn như vậy.
Không thể chịu được.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đi đến bụi cây cách đó không xa, ước chừng khoảng hai mươi mét, lúc này mới dừng lại.
Trong rừng già lúc đêm khuya, chung quanh là tiếng côn trùng kêu ríu rít, ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, lộ ra những ánh sáng lốm đốm không rõ ràng lắm.
Ngược lại càng làm tăng thêm mấy phần cảm giác tịch mịch của hoàn cảnh này.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân vô thức rụt cổ lại, luôn cảm thấy những bộ phim về yêu ma quỷ quái mà cô xem khi còn nhỏ đang tự động quay cuồng trong đầu cô.
Hoàn toàn không thể thoát ra được!
Càng sợ cái gì, cái đó càng đến.
Đột nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận