[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1426: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 3

Chương 1426: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 3Chương 1426: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 3
Giọng ông ta đầy cay đắng: "Chuyện chúng ta có thể làm cho con bé không nhiều."
Đây là sự thật.
Bà Tổng nghe câu này xong thì đặt mông ngồi xuống ghế bành, không tiếp tục xê dịch nữa.
Cả nửa buổi mới cất giọng nói: "Tôi muốn giúp nó nhìn xem."
Ngọc Thư luôn nói, bọn họ thương con trai, không thương con gái, thật ra không phải, bà ta cũng thương con gái chứ.
Chỉ là, cách thức không giống với đứa lớn thôi.
Tống Ngọc Thư và Trần Viễn không biết gì đến tình hình trong nhà, chẳng mấy chốc, bọn họ đã cầm bao lớn bao nhỏ bước vào.
Vừa vào đã thấy ông Tống và bà Tống ngồi ở ghế giữa, dường như đã biết trước, chờ bọn họ từ lâu vậy.
"Đúng rồi, con và anh ấy đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, cho nên các người phản đối cũng vô dụng."
Tống Ngọc Thư ngây ra: "Mọi người biết con về à?"
Tống Ngọc Thư nghe thấy đáp án như thế, vẻ mặt phức tạp, may là không phải chuyện gì lớn, cô ta cũng không để trong lòng.
Cả hai đều lắc đầu, thấy Tống Ngọc Thư hơi không vui, bà Tống vội vàng giải thích: "Không có điều tra theo dõi con, chỉ là nghe thấy tiếng con trước cửa thôi."
Chỉ là bọn họ quá quen thuộc với giọng của Tống Ngọc Thư, lúc cô ta nói câu đầu tiên trước cửa thì giọng nói đã vọng vào.
Cô ta hít sâu một hơi, giới thiệu với bà Tống và ông Tống: "Đây là người yêu của con Trần Viễn, dẫn về cho mọi người gặp mặt."
Thấy thế. Anh ấy trầm mặc một hồi, nhìn Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư nhìn anh ấy hơi lắc đầu, hai người mắt qua mày lại, ông bà Tống sao có thể không hiểu.
Giữa cô ta và Trần Viễn chỉ mới viết báo cáo kết hôn, hơn nữa còn đang trong quá trình xét lý lịch, nhận giấy chứng nhận kết hôn ở đâu ra?
Nhưng Trần Viễn hiểu, Tống Ngọc Thư nói như vậy vì anh ấy cả.
Đây rõ ràng là nói dối.
Có lẽ sẽ không quay về nữa.
Nhưng cả hai đều là người thông minh, hoặc là thay vì nói là người thông minh, chẳng bằng nói ăn thiệt thòi nhiều rồi, đương nhiên sẽ không phản bác lại Tông Ngọc Thư trong tỉnh cảnh này.
Tính cách Tống Ngọc Thư nóng nảy, vừa đụng là nổ, nếu như bọn họ vạch trần, có lẽ đối phương sẽ trở mặt bỏ đi.
Đối với bọn họ, Tống Ngọc Thư vừa nhấc mông là bọn họ đã biết cô ta muốn gì.
Nghĩ đến tích cách của con gái Tống Ngọc Thư, ông bà Tống cũng đau đầu theo.
Trần Viễn suy nghĩ, thoải mái nói: "Chỉ là may mắn thôi, lại thêm bộ đội rất tốt."
Ông Tống nghe tới khúc anh ấy nói đã nhập ngũ làm lính mười lăm năm, hơn nữa còn là đặc nhiệm cấp trung đoàn, ánh mắt lập tức sáng rực: "Tiền đồ vô lượng."
Hai ba câu đã nói rõ tình trạng gia đình mình.
Trần Viễn gật đầu: "Chào bác trai, bác gái, con tên Trần Viễn, ở tỉnh Hắc, thành phố Mạc Hà, năm nay ba mươi mốt tuổi, đi lính ở đồn trú Mạc Hà, nhập ngũ được mười sáu năm, hiện tại là đặc nhiệm cấp trung đoàn, nhà con chỉ có ba, ông ấy cũng ở Mạc Hà."
Mới ba mươi tuổi đã là đặc nhiệm cấp trung đoàn, vậy tương lai thật không dám tưởng tượng.
Bà Tống thở dài, không để ý đến Tống Ngọc Thư mà quay đầu nhìn Trần Viễn: "Con trai, con tên gì?” Cả quá trình không hề nhắc đến công lao của mình.
Điều này làm ông Tống rất thích, dù sao, so với gã nghèo khổ Trương Vệ Quốc, Trần Viễn trước mắt không biết xuất sắc hơn bao nhiêu lần.
Phải biết là lúc đó Tống Ngọc Thư nói muốn gả cho Trương Vệ Quốc, ông bà Tống còn đặc biệt đi điều tra đối phương, vì vậy mà còn gặp tên đó một lần.
Chỉ là cái gối thêu hoa, miệng lưỡi trơn tru, chỉ được mẽ ngoài, đây là phản ứng đầu tiên của ông bà Trương khi tiếp xúc với Trương Vệ Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận