[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2387: Ngày Thứ Hai Trắm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 3

Chương 2387: Ngày Thứ Hai Trắm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 3Chương 2387: Ngày Thứ Hai Trắm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 3
Cô gái trước mặt không biết lớn lên thế nào mà da dẻ trắng như ngọc, không một chút tì vết, khuôn mặt thanh tú như tranh vẽ, dịu dàng tạo nhã như một bức tranh thủy mặc.
Đẹp không tả xiết.
"Đồng chí"
Thẩm Mỹ Vân rửa xong một rổ vải, định đi thì nghe thấy người kia gọi mình, cô ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Chuyện là thế này, cô có hứng thú không, tôi giới thiệu cho cô một mối mai?" Dì Tần sợ Thẩm Mỹ Vân không đồng ý, vội nói vê điều kiện của đối phương: "Điều kiện của cậu ấy rất tốt, là người địa phương, cô biết căn nhà chúng ta đang thuê không? Chính là nhà của gia đình cậu ấy đấy."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân vừa cắn quả vải vừa bật cười: 'Dì Tần, dì đừng đùa nữa, con gái tôi học cấp ba rồi."
Đồng tử dì Tần co rút lại: "Không thể nào."
Thẩm Mỹ Vân cười lắc đầu, không giải thích gì thêm, bưng rổ vải về nhà rồi bắt đầu húp bún hải sản của mình.
Trong phòng.
Cái mông này, sợ là chưa đẻ đứa nào, còn lông mày nữa, cũng chưa tỉa, vẫn còn liên nhau.
Nếu con cô học cấp ba rồi, vậy cô phải bao nhiêu tuổi rồi chứ?
Làm sao có thể có con học cấp ba được?
Rõ ràng là một cô gái chưa chồng mà.
Dì Tần chết cũng không tin.
Dì Tần nhìn dáng đi của Thẩm Mỹ Vân, nhìn đi nhìn lại: "Không thể nào." Tiếc là trời quá nóng, mấy quả vải này không thể qua nổi cửa kiểm tra trên tàu hỏa, trừ khi cô đi máy bay, nhưng chi phí lại quá lớn.
Vải vừa hái trên cây xuống, nước vẫn còn đọng, ngọt lịm, ngon tuyệt, không thể so sánh với vải ướp lạnh được.
Ăn liền tám, chín quả, cô mới miễn cưỡng dừng lại: "Giá mà có thể gửi mấy quả vải này ra Bắc Kinh thì tốt quá."
Thẩm Mỹ Vân không biết rằng, lời cô nói, đối phương không tin một chữ nào. Lúc này cô đang hăng say ăn vải.
Hiện nay, các bài hát của Đặng Lệ Quân cực kỳ nổi tiếng khắp nơi, nhưng vì radio và băng cassette đắt đỏ, nên nhiều người dù thích cũng không mua được.
*
Trong lúc chờ xưởng may làm quần áo, Thẩm Mỹ Vân cũng không ngồi yên, cô đi mua một chiếc radio cỡ lớn và tìm vài cuốn băng cassette của Đặng Lệ Quân.
Chỉ có thể nói để có cơ hội rồi tính.
Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị radio và băng cassette, coi như đã tạo ra không khí phù hợp. Nhìn vào cách trang trí của cửa hàng, cô luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Nhưng khi Trần Ngân Diệp đến, không thể cứ ở nhờ nhà người ta mãi được.
Chỉ cần chữ lớn và hình nền đỏ là đủ.
Thay vào đó, cô chọn làm các tấm áp phích lớn, dán ở trước cửa tiệm.
Đây mới thật sự là công việc phức tạp, cần người chụp ảnh, việc này quá rườm rà, nên Thẩm Mỹ Vân đã bỏ qua.
Sau khi xong việc, Thẩm Mỹ Vân mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hiện tại cô đang ở nhờ nhà của Cao Dung.
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Mỹ Vân quyết định đi đến nhà in làm tờ rơi quảng cáo. Tờ rơi lần này sẽ khác với lần trước, phải in kèm các mẫu trang phục lên.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một hồi, quyết định tốt nhất là thuê một căn phòng riêng. Cô không muốn tìm chỗ khác, bèn quyết định xuống hỏi thăm chủ nhà dưới lầu nơi Cao Dung ở.
"Cụ Diệp, ở đây còn phòng trống không ạ?"
Bà cụ Diệp đã lớn tuổi rồi, con trai của bà cụ đã đi vượt biên sang Hương Giang, nghe nói đã phát tài và gửi về không ít tiền, căn nhà này là do tiền của con bà cụ gửi về xây dựng.
Bà cụ Diệp nheo mắt nhìn khách, nhìn hồi lâu mới xác định được người đến: "Là cháu à?"
"Đồng chí Thẩm." Bà cụ suy nghĩ một lúc lâu, có lẽ do tuổi già nên trí nhớ không còn tốt, nhớ ra còn một căn phòng trống, bà cụ Diệp mới nói:
"Bên cạnh phòng của Dung Dung còn có một phòng trống, cháu có muốn thuê không?”
Thẩm Mỹ Vân nghĩ một lúc rồi biết ngay căn phòng mà bà cụ Diệp nhắc đến chính là căn bên cạnh phòng của Cao Dung. Trước đây, Cao Dung chê ồn ào nên đã lót tay cho bà cụ, từ đó căn phòng đó bị bỏ trống không cho thuê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận