[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1699: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Ba Xuyên Không 5

Chương 1699: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Ba Xuyên Không 5Chương 1699: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Ba Xuyên Không 5
Lâm Phương Ca liền thích nghe lời này, lúc này kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ: "Tôi có bao nhiêu thành phẩm đâu chứ? Chứng kiến đôi tân nhân này không? Ảnh cưới của bọn họ chính là tôi chụp, thây Trương cho tôi năm mao tiền làm thủ tục phí, nhưng là tôi không muốn, đổi thành tẩy hai tấm ảnh chụp."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, mỉm cười: "Có phải mỗi tháng cô đều cống hiến tiền lương ở đây không?"
Lâm Phương Ca vừa nghe lời này, nhất thời không lên tiếng nhíu mũi: "Tôi muốn chụp ảnh kỹ thuật, chỉ có rửa ảnh ra, mới có thể biết khuyết điểm của mình ở chỗ nào."
"Chỉ là có chút phí tiền."
Cô ấy một tháng hơn bốn mươi đồng tiền lương ít nhất một nửa đập vào tiệm chụp ảnh, còn lại một nửa đi mua quần áo, về phần ăn cơm, mỗi ngày đi theo giáo viên kiếm cơm ăn.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong lắc đầu.
"Nhưng mà tôi kiếm thêm thu nhập cơ bản cũng đủ nuôi non nửa số ảnh chụp, nếu không khẳng định còn chưa đủ."
Trong lúc nói chuyện, thầy Trương đã đi ra, tốc độ rửa ảnh của ông ấy có thể nói là dày công tôi luyện.
Cô đưa qua: "Làm phiền thầy Trương rồi."
Rửa ảnh bên ngoài chính là năm hào một tấm.
Thầy Trương nhíu mày, một biểu cảm như sắp khóc: "Phương Ca à, em có thể lấy được giá hai mao, là bởi vì mỗi tháng em ở chỗ thầy rửa hơn trăm tấm ảnh, vậy đương nhiên là không giống nhau, ba tấm này của thầy nếu lấy sáu mao, quần cộc của thầy cũng không còn, chớ nói chỉ là, thầy còn xử lý khẩn cấp cho em."
"Hai mao, ba tấm cho sáu mao."
Bên cạnh Lâm Phương Ca vừa nghe, lập tức trừng mắt: "Thầy Trương, thây không nói, đây là bạn em dẫn đến, thầy còn lấy năm hào một tấm ảnh chụp?"
Lâm Phương Ca còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thẩm Mỹ Vân kéo xuống: "Một đồng rưỡi."
"Ba tấm, tổng cộng một đồng năm."
Lời này nói, thây Trương đều nhanh đi lên che miệng Lâm Phương Ca lại, nha đầu chết tiệt này thật sự là thiếu căn gân, cái gì cũng dám nói ra bên ngoài.
Mắt thấy Thẩm Mỹ Vân đưa hết tiên, Lâm Phương Ca đau lòng: "Thiệt thòi, rửa ba tấm cũng mất một đồng rưỡi."
Bình thường cô ấy một đồng năm có thể rửa tám tấm.
Thẩm Mỹ Vân là rửa qua ảnh chụp, chính là ngày hôm sau tới lấy cũng là năm hào một tấm, đối phương cấp bách xử lý cho cô, mới lấy năm hào một tấm, ngược lại không cần nhiều tiền.
Phương Ca lúc này đi theo, không phải nói đùa sao?
Mặc kệ có gặp lại hay không, tình cảnh vẫn phải nói.
Lâm Phương Ca haizz một tiếng, muốn hỏi bọn họ đi đâu, có muốn tự mình đưa hay không, kết quả lại bị thây Trương kéo xuống, thầy Trương xem như là người từng trải, vừa nhìn đã biết vợ chồng son người ta muốn hẹn hò.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Được rồi, Phương Ca, thầy Trương, chúng ta đi trước một bước, gặp lại sau.
Làm bóng đèn lớn à?
Hóa ra Lâm Phương Ca tùy tiện, một giây sau liền nhăn nhó đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng: "Không có đâu, làm sao vậy?"
"Hai mươi hai."
Thầy Trương thu thập mấy tấm ảnh, nhìn chằm chằm Lâm Phương Ca một lát: "Phương Ca, em năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Vậy chị gái vừa thấy là từ nơi khác tới, em tiễn cô ấy một đoạn, miễn cho cô ấy không bị người khác lừa."
"Có đối tượng chưa?"
Chờ Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh rời đi, Lâm Phương Ca nói với thầy Trương: "Thầy Trương, thây kéo em làm gì?"
Thầy Trương vừa nghe vậy cười khinh một tiếng: "Khó trách em không tìm được bạn trai."
Lâm Phương Ca: "... ?"
Cái này làm sao còn công kích nhân sinh?
"Em không nhìn ra vợ chồng son người ta muốn đi hẹn hò à?" Thầy Trương giơ tay lên điểm trán Lâm Phương Ca: "Bằng không, em cho rằng người ta từ nơi khác tới chạy đến đường trung ương là làm cái gì?"
"Đến hít không khí à?"
Lâm Phương Ca: '...'
Bên ngoài.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đi ra ngoài, lúc này mới lấy ảnh ra nhìn kỹ, dưới hoàng hôn u ám trên ảnh, người đàn ông anh tuấn cao lớn mặc một chiếc áo khoác quân đội.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận