[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2162: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 3

Chương 2162: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 3Chương 2162: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 3
Bốn giờ cũng bao gồm những trường hợp khẩn cấp bất ngờ có thể xảy ta.
Vì vậy để đảm bảo an toàn, tốt nhất nên đi dạo gần nhà ga.
Diêu Chí Anh nói: "Được rồi, vẫn là chị suy nghĩ chu đáo, vậy chúng ta hãy đi xung quanh gần đó." Vừa nói xong, một nhân viên nhà ga mặc quần áo bảo hộ màu xanh đi qua trước mặt họ.
Trong tay cầm chiếc loa hình sao đỏ, từ bên trong truyền đến một giọng nói: 'Cẩn thận có trộm, Cẩn thận có trộm, Cẩn thận có trộm."
Trạm xe lửa Thượng Hải là một nhà ga lớn, số lượng hành khách rất đông. Dĩ nhiên những kẻ móc túi, và những tên trộm này cũng rất đông. Hơn nữa ăn trộm đều là ba truyền con nói, có niên đại.
Tính cả trăm năm trước, nó đã tôn tại vào thời nhà Thanh. Vào thời Trung Hoa Dân Quốc là lúc cường thịnh nhất. Sau này, sau khi kiến quốc, Tứ Cựu đã bị tiêu diệt mạnh mẽ đến nỗi những tên trộm này cũng bị đánh gục.
Điều này không phải vì chính sách hai năm qua đã tốt hơn và những người đó đã bắt đầu khôi phục trở lại.
Theo lời nhắc nhở của nhân viên nhà ga, sắc mặt người đi đường cũng trở nên đề phòng cảnh giác hơn một chút.
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh nhìn đám đông qua lại, không nhịn được thở dài: "Không trách Thượng Hải là thành phố thời trang và đông đúc nhất."
Cậu ta tính nói cậu ta đi phía trước, nhưng đi phía trước đồng nghĩa với việc cậu ta sẽ rời mắt khỏi đối phương, đó là điều cấm ky đối với cậu ta.
Sau khi ba người thận trọng rời khỏi trạm xe lửa, cuối cùng họ cũng tìm được đường thoát khỏi đám đông chen chút.
Diêu Chí Anh 'ừ một tiếng, biết đây không phải nói đùa, có thể tưởng tượng được nhân viên nhà ga chỉ đơn giản nhắc nhở mọi người thôi, có thể tưởng tượng được, bọn trộm ngày nay hoành hành như thế nào.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, không có từ chối, cô kéo Diêu Chí Anh: "Nghe Tiểu Hầu đi, Tiểu Hầu chuyên nghiệp hơn chúng tarất nhiều."
Khi có ít người xung quanh hơn, không khí trở nên trong lành hơn một chút.
Tiểu Hầu có đôi mắt diều hâu, quét nhìn bốn phía: "Chị dâu, chị Chí Anh, các chị đi trước mặt tôi đi, tôi sẽ từ phía sau nhìn chằm chằm."
Sau đó còn bị người ta nhìn khinh thường.
"Này, có một số người đồng chí nữ mặc âu phục. Cô ấy không sợ nóng à? Nhưng chiếc kính mà anh chàng này đeo cũng rất đẹp."
Diêu Chí Anh dường như từ trên núi mới xuống thành phố, là người chưa từng thấy qua, nhịn không được xúc động một câu.
"Chị thấy những người đồng chí nữ đều để tóc xoăn, đi giày cao gót, còn có các cô mặc váy nhìn thật đẹp mắt."
Người đàn ông ban đầu không có phản ứng gì, nhưng sau khi ý thức được, anh ta vô thức giơ tay lên nói: “CôI"
Diêu Chí Anh nghẹn ngào vì lời quở trách.
Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Tôi chưa nhìn qua kính mắt, nhưng là nhìn thấy người không có mắt."
"Cái tên nhà quê này từ đâu đến vậy? Thậm chí còn chưa từng nhìn thấy một cặp kính nào." Người nói là một người đồng chí nam. Anh ta nửa tháo kính ra, nửa đặt tay lên sống mũi, nhìn với vẻ khinh thường. Ngay cả giọng điệu cũng mang vẻ giễu cợt.
Giơ tay được nửa đường, anh ta bị Tiểu Hầu chặn lại đánh anh ta: "Là nói anh là kẻ thô lỗ."
Thẩm Mỹ Vân đã đánh trả rồi.
Đây là lần đầu tiên họ đến Thượng Hải, nhưng đây không phải để mấy người đó cười nhạo bọn họ. Đám người Thẩm Mỹ Vân cười nhạo: "Chỉ có chút lá gan như vậy mà còn dám bắt chước người khác chế nhạo người ta."
Nói xong, anh ta như thoa dầu vào lòng bàn chân rồi chạy trốn.
Nhìn thấy bóng lưng của đối phương bỏ chạy, Diêu Chí Anh thở dài nói: "Mỹ Vân, chị phản ứng nhanh quá." Khi đối phương cười nhạo cô ấy, đầu óc cô ấy trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng.
Mấy năm nay, Tiểu Hầu đã trưởng thành rất nhiều, cao lớn vạm vỡ không ít, cậu ta đứng ở trước mặt đồng chí nam kia, người kia sợ hãi ngay tại chỗ: "Tôi không muốn so đo với người nhà quê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận