[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1015: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 6

Chương 1015: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 6Chương 1015: Ngày Thứ Một Trăm Mười Hai Xuyên Không 6
"Nếu như sang năm tiếp tục phát triển nữa, con cứ làm phép tính là biết."
Nói cách khác, cho dù hiện tại trì hoãn được thì về sau này vẫn phải xây dựng chuồng nuôi thỏ thôi.
Dù sao chuyện này sớm muộn gì thì cũng không trốn thoát được.
Kế toán Lưu: "Cô muốn kêu tôi tính toán thử đúng không."
Xây chuồng nuôi thỏ không phải là chuyện nhỏ, còn phải cần gạch ngói, lại cần tiền, lại cần nhân lực.
"Một trăm đồng thì đủ không?"
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Kế toán Lưu quả đúng là keo kiệt bủn xỉn mà.
Sĩ quan hậu cần nhìn kế toán Lưu còn keo kiệt hơn cả mình thì thở dài: "Một trăm đồng có thể mua được rất nhiều gạch vụn đấy."
"Đương nhiên cũng không thể tính luôn tiền nuôi dưỡng về sau này."
Anh ấy sắp xếp với sĩ quan hậu cần: "Cậu đi tìm xưởng làm gạch, nói với bọn họ chúng ta cần mảnh gạch vụn."
Kế toán Lưu vung tay lên: "Một trăm đồng thì tôi duyệt."
Thỏ thật sự cần phải ăn thứ gì đó mới có thể lớn lên được, và những thứ đó đương nhiên cũng cần có tiền.
Mảnh gạch vụn giá sẽ rẻ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lát: "Nếu như chỉ mua gạch khối, không tính đến nhân lực thì chắc chắn là đủ."
Sau khi thương lượng kỹ càng thì ba đội ngũ lập tức bắt đầu hành động. Thẩm Mỹ Vân căn cứ vào sân bãi của chuồng nuôi heo ở ngoài để vẽ sơ bộ bản thiết kế cho chuồng nuôi thỏ. Đây là vì để tiết kiệm tiền.
Chỉ có thể nói người keo kiệt bủn bỉn vẫn là kế toán Lưu keo kiệt nhất.
"Vật thì cố gắng hết sức xây một chỗ thật lớn, có vách ngăn ở giữa, kêu các chiến sĩ lên núi chặt gỗ."
Gạch vụn giá rẻ, về cơ bản giá chỉ bằng một phần ba giá gạch bình thường, hơn nữa không phải mua tính theo từng viên mà là bán thành từng đống.
Bình thường một viên gạch có giá một xu, nghĩa là một xu có thể mua được mười viên gạch chất lượng cao.
Nhưng bởi vì cái sĩ quan hậu cần muốn là gạch vụn, trên căn bản là đều bị hư hỏng hoặc bị cháy rồi nên không ai cần loại đó cả.
Tính toán sơ bộ con số cho sĩ quan hậu cần, còn sĩ quan hậu cần thì dẫn người lái xe đi đến xưởng làm gạch.
Một đống mười đồng.
Sĩ quan hậu cần truyên một điếu thuốc cho đối phương: "Đây còn không phải là vì kinh phí của đơn vị eo hẹp sao? Có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm thôi."
Ông chủ của xưởng lò gạch nhìn thấy sĩ quan hậu cần như vậy liền không nhịn được mà than thở: "Đồng chí, anh nói xem các anh đều là đơn vị lớn, sao lại nghèo nàn thành ra thế này vậy chứ?"
Coi như là phúc lợi mua một trăm đồng.
Đến cuối cùng còn nhờ chủ xưởng của xưởng lò gạch trộn cho mình một nghìn viên gạch tốt.
Cho dù là thường dân ở vùng lân cận tới mua thì bọn họ cũng mua gạch tốt thôi.
Mười đồng là có thể chất đầy lên nửa xe chở hàng quay về rồi. Sĩ quan hậu cần dùng một trăm đồng để ký hợp đồng với xưởng làm gạch, tất cả số gạch vụn thì không nói rồi.
Xây chuồng nuôi thỏ cũng không phải là để cho người ở, gạch vụn thì gạch vụn, cũng không có sao. “Tôi tặng các anh ba nghìn viên vậy."
"Các anh trông nom biên cương cũng không dễ dàng gì."
"Đừng!"
Xưởng trưởng Hoàng của xưởng lò gạch thật sự đã tặng tới rồi, lúc trước còn muốn lợi dụng sĩ quan hậu cần ở khắp nơi nên anh ấy liền từ chối: "Không cần đâu, những viên gạch vụn này cũng đã đủ dùng rồi."
"Hơn nữa xưởng trưởng Hoàng trước kia cũng đã cho tôi một nghìn cục gạch rồi, cái này là đủ rồi, không cần lại tặng nữa đâu."
Một nghìn viên gạch kia là đã nằm trong tính toán của sĩ quan hậu cần rồi, không để cho xưởng trưởng Hoàng lỗ vốn đâu.
Nhưng nếu tặng thêm lên ba nghìn viên gạch thì quả thật sẽ lỗ vốn đấy.
Thấy sĩ quan hậu cần không muốn, xưởng trưởng Hoàng liền cảm thấy kỳ lạ: "Được rồi, anh không cần gạch tốt, đến lúc đó có gạch vụn thì tôi sẽ cho người gọi anh một tiếng, anh tới mang về."
"Bán rẻ cho anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận