[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2395: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 2395: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 2395: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Bốn Xuyên Không 3
Nói như thế, Thẩm Mỹ Vân lập tức có ấn tượng: "Là ba chị em mở tiệm cắt tóc phía trước kia sao?”
Lý Nguyệt Cân: "Đúng."
Cô ấy soi gương nhìn mình, trên người mặc chiếc váy bò dài, thật sự là làm nổi bật dáng người, không bàn đến chuyện tôn dáng trước nhô sau vểnh, ngay cả vóc dáng trông cũng cao hơn rất nhiều.
Cô ấy cực kỳ hài lòng: "Chiếc vây tôi đang mặc trên người này, và thêm hai chiếc váy khác phải cùng cỡ, cô gói lại cho tôi."
Vừa dứt lời, cô ấy lập tức nhanh nhẹn móc ra một xấp tiền mặt đưa tới.
Không cần Thẩm Mỹ Vân mở lời, Trần Ngân Diệp lập tức lưu loát chủ động, cô tiếp nhận tiền rôic lưu loát trả tiền lẻ cho đối phương, miệng ngọt ngào nói: "Chị Nguyệt Cần, lần sau cửa hàng chúng em nhập vê quần áo mới sẽ tới tìm chị."
Lý Nguyệt Cần hài lòng gật đầu, xách theo ba bộ váy bò ra khỏi cửa hàng.
Có cô ấy mở hàng, cộng thêm trang phục mẫu trên người Thẩm Mỹ Vân, mặc ở trên người cô quả thực như là ma nơ canh sống đang đi lại.
Thậm chí, ngay cả chiếc váy trên người cô đều được mua đi.
Tám mươi tám đồng đó, trái tim cô ấy đang rỉ máu, thế nhưng chịu không nổi vẻ đẹp của chiếc váy bò, cùng lắm thì bận rộn vài ngày se lập tức kiếm lại số tiền này thôi.
Vừa nghe nói chỉ còn lại có sáu chiếc, nữ đồng chí ban đầu còn do dự, nhất thời cũng mặc kệ giá cả, giống như đi cướp giật, mặc kệ số đo có vừa hay không, trước tiên cầm tới tay hãng nói.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, lại cầm sáu chiếc váy còn lại ra: "Tổng cộng có mười chiếc, số còn lại trong cửa hàng đều ở đây, mọi người có thể chọn kích cỡ thích hợp cho mình." Đối với người buôn bán ở Dương Thành mà nói, kiếm tiền giống như gió lớn thổi tới, chỉ cần kiên định chịu khó làm việc, trên cơ bản không có người nghèo.
Vì thế, dưới thủ đoạn tiếp thị đói khát của Thẩm Mỹ Vân, mười bộ váy bò được tiêu thụ hết sạch.
Nữ đồng chí lúc trước còn do dự, nhất thời khẽ cắn môi: "Lấy một chiếc cho tôi thử, nếu đẹp, tôi cũng mua một chiếc."
Cao Dung đang sắp bận chết, cũng bớt chút thời gian lại chuyển một trăm chiếc váy b từ kho hàngò tới.
"Bây giờ tôi đi lấy hàng, mọi người chờ một chút, váy bò rất nhanh sẽ được đưa tới."
Dứt lời, cô tạm thời giao cửa hàng cho Trần Ngân Diệp, cô thì đi ra ngoài đến bôtz điện thoại, gọi điện thoại cho Cao Dung.
Đối với người không mua được, Thẩm Mỹ Vân trấn an, cô chuẩn bị nói ngày mai lập tức có hàng, nhưng khi nghĩ lại, dù ngày mai có hàng, những người này không chắc chắn sẽ lại đếm đây mua.
Ban ngày bận muốn chết, cô cùng Trần Ngân Diệp đừng nói uống nước, chính là ngay cả đi vệ sinh cũng không có thời gian đi, bởi vì uống nước lập tức nghĩa là phải đi vệ sinh, đi vệ sunh chẳng khác nào cửa hàng ít người quản lý, một người căn bản quản không nổi.
Suy cho cùng con phố này không phải khu phố đêm trên đường Tây Hồ, bên này chủ yếu chỉ đông đúc vào ban ngày.
Mắt thấy người không còn nhiều lắm, Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, cô lấy bình nước lớn phía sau quầy thu ngân ra rót cho mình từng cốc từng cốc một.
Hàng vừa đến, lại những nữ đồng chí kia cướp một ít, thế nhưng ngược lại không bán hết toàn bộ, đợi đến hơn tám giờ tối, trên cơ bản trên phố Cao Đệ dần dần bắt đầu ít người đi.
Hôm nay Thẩm Mỹ Vân ước chừng số lượng khách hãng đến cửa hàng bọn họ ít nhất có bảy tám trăm người, chỉ một người đến xem phần lớn là đều mua ít nhất một món quần áo.
Một bình nước đầy rút xuống nửa bình, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới cảm thấy mình sống lại, cô gọi Trần Ngân Diệp: "Ngân Diệp, đừng bận rộn bán hàng nữa, lại đây uống chút nước đi."
Trân Ngân Diệp còn đang thu dọn quần áo, đang treo quần áo người khác đã thử qua lên giá, ban ngày quá bận rộn, về sau căn bản không có thời gian treo, thế cho nên quần áo đã chất thành một đống lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận