[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 637: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 2

Chương 637: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 2Chương 637: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 2
Miên Miên vừa nói ra lời này, đã khiến Thẩm Mỹ Vân sa sâm mặt, cô đưa tay xoa mặt Miên Miên, thật ra thì đôi lúc thấy con gái mình quá thông minh cô cũng không mấy vui vẻ.
Mà ngược lại, cô còn lo lắng đứa nhỏ này phát triển quá sớm, tương lai quá thông minh sẽ bị tổn thương.
"Miên Miên.”
Miên Miên nắm lỗ tai heo của Tiểu Trường Bạch, nghe vậy cô quay đầu nhìn sang.
"Bị mẹ mắng khiến con tức giận sao?"
Miên Miên lắc đầu: "Dĩ nhiên không, mẹ dạy dỗ con là bởi vì con làm sai, cho nên tại sao con lại giận mẹ chứ?”
Thẩm Mỹ Vân có chút nhẹ nhõm, cô nhìn về phía một đám bạn nhỏ đi theo Miên Miên cách đó không xa.
"Đây là bạn học mới của con?"
"Vậy cũng được."
"Cho nên bọn họ liền đi theo con."
"Vậy Trường Bạch thì sao?"
"Được rồi, đi chơi cùng các bạn của con đi."
Ở trước mặt người ngoài, Thẩm Mỹ Vân vẫn rất biết giữ mặt mũi cho đứa nhỏ nhà mình, không tiếp tục dạy dỗ cô bé nữa.
"Để cho Trường Bạch đi ăn cỏ."
Miên Miên gật đầu như gà con mổ thóc vậy: "Bọn họ cũng muốn cưỡi Trường Bạch, nhưng mà Trường Bạch không cho, Trường Bạch chỉ cho con lên."
Rất nghiêm túc giới thiệu: 'Mẹ, đây là người bạn đầu tiên của con ở trường học, cũng bạn cùng bàn với con, bạn ấy là tiểu Mai Hoa." "Mai Hoa, Mai Hoa, tớ tới đây."
Nhưng vừa chạy được nửa đường, cô bé lại nhớ ra một chuyện, Miên Miên chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô bé dắt tay Mai Hoa, đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân.
Miên Miên lưu luyến không nỡ buông lỗ tai Trường Bạch ra, nhưng khi quay đầu thấy bạn mới ở trường học của mình, lập tức lại vui vẻ.
Tiểu Mai Hoa chần chừ một chút, sau đó nắm lấy tay cô: "Dì, dì thật là thơm."
"Chào tiểu Mai Hoa, dì là mẹ của Thẩm Miên Miên, rất hân hạnh được gặp con."
Nói xong cô đưa tay ra, muốn bắt tay tiểu Mai Hoa.
Năm nay tiểu Mai Hoa bảy tuổi, đang trong giai đoạn thay răng cho nên cô bé không tiện há miệng, chỉ hướng về phía Thẩm Mỹ Vân xấu hổ cười một tiếng.
Tay cũng rất mềm.
Nếu như Mai Hoa dẫn người bạn nhỏ về nhà, mẹ cô bé sẽ mắng cô bé, mắng cô bé phá của, dẫn người ngoài về nhà ăn cơm khô.
Đi một đoạn xa, tiểu Mai Hoa không nhịn được đưa tay lên mũi ngửi một cái, hâm mộ nói: "Miên Miên, mẹ cậu thật là thơm."
"Vậy mẹ, chúng con đi nha." Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đưa mắt nhìn hai đứa trẻ trở về quân đội.
Tiểu Mai Hoa gật đầu một cái: "Dạ biết."
"Hơn nữa dì ấy cũng rất dịu dàng, rất tốt bụng."
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng, lấy một viên kẹo từ trong túi quần đưa cho cô bé: "Tốt lắm, cùng Miên Miên đi trực lớp, chờ tan học mọi người cùng nhau về nhà, biết không?"
Hơn nữa còn bỏ đói cô bé.
Cho nên từ đó về sau tiểu Mai hoa không dám dẫn bạn về nhà nữa.
Miên Miên nghiêng đầu nhìn cô bé: "Mẹ tớ vẫn luôn rất thơm mà."
"Mẹ cậu không giống vậy sao?" Miên Miên chưa từng tiếp xúc với mẹ của các bạn nhỏ khác, nhưng mà dì Xuân Lan cũng rất thơm, là mùi hương của xà bông.
Tiểu Mai Hoa lắc đầu: "Không, mẹ tớ..."
Cô bé thở dài, cất viên kẹo nhà họ Quý kia vào trong túi: 'Mẹ tớ rất cực khổ, mỗi ngày phải nấu cơm trồng rau còn phải chăm sóc ba tớ và bà nội."
"Cho nên, mỗi ngày bà ấy đều chảy rất nhiều mồ hôi."
Cho nên, cô bé mới càng thêm hâm mộ mẹ Thẩm Miên Miên, vừa đẹp vừa dịu dàng lại còn thơm, vả lại cũng không mắng chửi người.
Cô bé đã thấy được lúc Miên Miên cưỡi heo, mẹ Miên Miên rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ dạy dỗ Miên Miên.
Miên Miên nghe tiểu Mai Hoa nói như vậy, cô bé suy nghĩ một chút: "Vậy cậu phải cố gắng học tập thật tốt, đến khi cậu có được một tương lai tươi sáng thì cậu sẽ không cực khổ như vậy nữa."
Tiểu Mai Hoa ngượng ngùng gật đầu một cái.
Lại không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân, lúc này mới quyến luyến đi về phía quân đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận