[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2625: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1

Chương 2625: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1Chương 2625: Ngày Thứ Ba Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1
Nói xong, cô chỉ vào đám người Quý Minh Đống: "Tôi mang đến cho cô vài người hỗ trợ, bên cô để lại hai người dẫn bọn họ đi trước, chờ buổi trưa khách sạn bận rộn, cô lập tức để bọn họ giúp đỡ. Mặt khác, tôi sẽ mang một người đi."
Tào Chí Phương vốn đang đau đầu, buổi trưa lúc khách sạn bận rộn, sợ là không để ý tới sạp thịt heo.
Thẩm Mỹ Vân đưa tới mấy người này ngược lại là vừa vặn.
Cô ấy lúc này lập tức nói: "Mỹ Vân, cô thật sự là cứu tinh của tôi."
Thẩm Mỹ Vân cười cười: 'Được rồi, hai người đi trước đi, tôi đến nhà kho một chuyến."
Quán ăn nhà họ Lỗ bên này đã có người quan tâm, cô có thể yên tâm một chút.
Tào Chí Phương: "Cô cứ yên tâm đi, bên này có chúng tôi."
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đi về phía ba đứa nhóc nhà họ Quý "Hai người ở nơi này, một người lái xe đưa thím đi nhà kho, các cháu xem xem ai làm ở đâu?"
Quý Minh Hiệp nhìn Thẩm Mỹ Vân lên xe, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái sau, chợt lưu loát khởi động chân ga, vừa lái xe, vừa hỏi: "Thím nhỏ, cháu thấy thím bên này làm ăn rất lớn thì phải?"
Quý Minh Đống và Quý Minh Phương sợ hãi, còn không dám đi xem giết heo.
Thẩm Mỹ Vân: "... 2"
Quý Minh Hiệp đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đến chỗ xe, mở cửa xe, ân cần hầu hạ Thẩm Mỹ Vân lên xe, còn không quên một tay làm ra động tác mời, một tay vịn nóc xe.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, vậy cháu đưa thím qua."
Đứa nhỏ này sao đột nhiên lại khách sáo như vậy?
Quý Minh Đống nói nhỏ, Quý Minh Hiệp đi ra: "Thím à, cháu đi với thím, cháu to gan, không sợ xem giết heo."
Cái này, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy thật kỳ quái.
Thẩm Mỹ Vân nghe cậu ta nói có ý gì, lập tức nhướng mày như cười như không: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Quý Minh Hiệp vỗ tay lái: "Thím à, chỗ này thiếu người không, để cháu làm công cho thím.”
Cậu ta trước kia còn không có cảm thấy, bây giờ nghĩ lại, thím nhỏ mới là phú bà giàu có nhất nhà bọn họ.
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân lập tức ngăn cậu ta lại: "Đừng, dừng ngay suy nghĩ này lại cho thím.”
Cô nghĩ Quý Minh Hiệp và Quý Minh Đống học đại học, tiền đồ tương lai cũng không kém.
Quý Minh Hiệp: "Thành tích tốt còn phải đi làm, đơn vị ở Bắc Kinh thím cũng biết, một tháng chỉ có mấy chục đồng, còn chưa đủ tiền tiêu vặt của chúng cháu."
"Không phải thành tích của cháu rất tốt sao? Làm công cho thím?"
Quý Minh Hiệp có chút không hiểu: "Sao vậy thím?"
Giọng điệu của cô trịnh trọng: "Người nhà họ Quý không thể nào đều đi buôn bán, phải có người ở lại, có người ở công thương, có người ở thuế vụ, phải phân bố ở các ngành các nghề, cháu hiểu lời của thím không?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng, hơn nữa không ổn định."
"Thím à, ý thím là làm ăn lúc lên lúc xuống đúng không?"
Quý Minh Hiệp cũng là một người thông minh, lập tức hiểu ra.
"Minh Hiệp."
Thẩm Mỹ Vân: "Mặc kệ công việc ở Bắc Kinh tốt hay xấu, cháu tốt nghiệp trước tiên tìm một công việc ở đơn vị, đây là hậu thuẫn của cháu, trên cơ sở đó, cháu quyết định làm ăn hay làm gì thì tuỳ." Quý Minh Hiệp giật mình lúc lâu, ngay cả tay lái cũng quên cầm, mắt thấy thiếu chút nữa đụng phải một gốc cây hòe già, lúc này cậu ta mới đạp mạnh chân ga.
"Thím, cháu biết rồi."
Ý của thím nhỏ là, để cho bọn họ phát triển nhiều mặt, chỉ có như vậy nhà họ Quý mới có thể giống như một gốc cây đại thụ, tiếp tục sinh trưởng.
Thấy cậu ta nghe hiểu, Thẩm Mỹ Vân vui vẻ: "Cháu có thiên phú học tập, cháu đi học, chờ tốt nghiệp, để ông nội tham khảo giúp cháu phương hướng quy hoạch, cháu nghe ông ấy nói sẽ không sai. Còn có Minh Đống cũng vậy, nó học về pháp luật, cái này thím có lẽ biết một chút, cháu biết phương hướng tốt nhất trong tương lai của nó là gì không?"
Quý Minh Hiệp thật đúng là không biết, cậu ta lắc đầu: "Không phải pháp luật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận