[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1290: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 1290: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 1290: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 3
Nói đến đây, nó không quên lấy cho Miên Miên và Quý Minh Phương một nắm nhỏ, bỏ vào túi của họ.
Tất nhiên là giấu mẹ.
Mẹ nó Hứa Tịch Mai rất keo kiệt.
Hứa Tịch Mai không phải không phát hiện, nhưng cô ấy thừa biết thế giới này phức tạp hơn nhiều, cô muốn thiết lập mối quan hệ tốt với người nhà họ Quý.
Chồng cô dù làm bếp trưởng ở khách sạn quốc doanh, nghe thì to nhưng bình thường vẫn phải làm việc cho người ta.
Có chuyện gì có thể nhờ nhà họ Quý giúp.
Thế nên đối với chuyện con trai mình chơi thân với Quý Minh Phương, từ trước đến nay cô ấy đều giữ thái độ mắt nhắm mắt mở.
"Tiểu Béo, con đừng chơi lâu quá, trưa nhớ về ăn cơm."
"Tiểu Béo là đứa con hiếm muộn của ba nó."
Tiểu Béo nghe thế thì mắt sáng lên: "Con nhất định sẽ về đúng giờ."
Nhà Tiểu Béo sao lại xa xỉ như vậy?
Suy cho cùng, hầu hết người xung quanh đều trong trạng thái cắn răng sống qua ngày.
Sau khi ra khỏi cửa, Miên Miên không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua nhà Tiểu Béo, cô bé hơi bối rối, nhà họ giàu vậy sao?
Dù sao cũng là trẻ con lớn lên trong hẻm nhỏ đại viện, Quý Minh Phương liếc mắt một cái là nhìn ra nghi vấn của Miên Miên.
"Ba con nói làm vịt quay cho con ăn."
Nhưng đại phu kia không khẳng định mà chỉ nói đời này anh ta không phải không thể có con, chỉ là xác suất có tương đối thấp. Nhưng sau đó, một vị đại phu y thuật lợi hại đến bắt mạch cho hai vợ chông họ mới biết hóa ra vấn đề không phải xuất phát từ trên người Hứa Tịch Mai.
Mà là xuất phát từ trên người Triệu Bình Sơn.
Chuyện này phức tạp lắm. Ba của Tiểu Béo là Triệu Bình Sơn kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con, năm đó cả nhà đều cho rằng đó là do vợ anh ta là Hứa Tịch Mai có vấn đề.
Đi theo Triệu Bình Sơn không lo chết đói là được.
Hứa Tịch Mai nghĩ thoáng, chồng Triệu Bình Sơn là đầu bếp khách sạn quốc doanh, thời đại ngày nay có một câu, hạn hán ba năm không đói chết đầu bếp.
Không có con thì không có con.
Lúc này, hai vợ chồng vốn đang ầm ï ly hôn cũng yên tĩnh theo.
Triệu Bình Sơn cũng nghĩ như vậy, dù sao anh ta không sinh được, đổi vợ vẫn không sinh được, còn không bằng đối xử với vợ một chút.
Dáng vẻ mới sinh của Tiểu Béo thật sự y đúc Triệu Bình Sơn lúc bé.
Từ lúc mang thai đến khi sinh con, Hứa Tịch Mai đều nằm trên giường, mẹ chồng cô ấy càng cung phụng cô như tổ tông.
Đối với hai vợ chồng mà nói, đây quả thực là niềm vui bất ngờ.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, ai ngờ năm Triệu Bình Sơn ba mươi sáu tuổi, bụng Hứa Tịch Mai đột nhiên có động tĩnh.
Sau mười tháng nỗ lực, cô ấy thuận lợi sinh ra Tiểu Béo.
Dù sao anh ta bị mắc căn bệnh này nhưng vợ cũng không rời không bỏ.
Sau đó Hứa Tịch Mai trở thành đại công thần của nhà họ Triệu.
Quý Minh Phương tuy không nói rõ ràng nhưng Miên Miên đoán được: '"À, Tiểu Béo là bảo bối trong nhà."
Như cô bé cũng là báu vật của mẹ vậy.
"Ừ" "Nhà họ chỉ có một đứa con, ba mẹ nó đối xử với nó rất tốt."
Nhà người ta ăn sáng cho qua bữa, chỉ có Triệu Tiểu Béo là được ba dậy sớm tỉ mỉ nấu cho ăn.
Chỉ vì muốn Tiểu Béo được ăn ngon.
Nhiều năm như vậy, Triệu Tiểu Béo ở nhà họ Triệu được xưng là hoàng đế nhỏ cũng không quá đáng.
Tiểu Béo nghe bạn thân nói về mình, nó thờ ơ xua tay nói: "Được rồi được rồi, hảo hán không nhắc chuyện cũ."
Con nít con nôi mà ưa đao to búa lớn.
Quý Minh Phương cười nhạo nó, nhưng vẫn không quên dắt Miên Miên ra ngoài, ba đứa trẻ đi dạo một vòng.
Biến thành 11 đứa trẻ.
"Đây là em gái cậu hả?"
"Cho tớ sờ một cái được không?" Một cậu bé mặc áo liền mũ hỏi: "Tớ có trứng bắc thảo."
Tức đồ ăn ngon.
"Cho tớ sờ em gái một cái, tớ cho cậu trứng bắc thảo."
Quý Minh Phương nghe thế thì đẩy nó ra: "Cút cút, tớ không đổi em gái đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận