[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1806: Ngày Thứ Hai Trăắm Lẻ Bốn Xuyên Không 9

Chương 1806: Ngày Thứ Hai Trăắm Lẻ Bốn Xuyên Không 9Chương 1806: Ngày Thứ Hai Trăắm Lẻ Bốn Xuyên Không 9
Thẩm Mỹ Vân thò đầu nhìn tới, trên bàn đã bày sẵn mấy món đồ ăn, có trứng gà chiên, cháo gạo táo đỏ, và cả rau lông gà xào, cà chua đường và dưa leo trộn.
Nó làm cho cô có một cảm giác mới sáng sớm đã được đi ăn tiệc thịnh soạn.
"Mẹ, sao mẹ lại nấu nhiều đồ ăn như vậy hả?"
Trần Thu Hà còn đang chiên bánh: "Mẹ cũng không biết con và Miên Miên thích ăn món gì, nên mẹ cứ nấu đại vài món vậy đó."
Bà ấy tới đây là có nhiệm vụ, trong thời gian ở nhà của con gái, nhất định phải một lớn một nhỏ nuôi cho béo tròn mới được, để mỗi ngày hai mẹ con họ về tới nhà đều có cơm rau nóng hổi để ăn.
Thẩm Mỹ Vân vừa thương mẹ, lại vừa không nhịn được nói: "Mẹ ơi, mẹ tới con cũng thấy rất hạnh phúc."
Mỗi buổi sáng lại được mùi thức ăn đánh thức, không cần phải tới nhà ăn lấy cơm, cũng không cần vội vàng lấy đồ ăn nhanh ở trong Bào bào.
Hơn nữa còn đàng hoàng ngồi xuống, ăn đủ loại các món ăn ngon.
"Bà ngoại, sao bà lại giỏi như vậy."
"Đương nhiên."Thẩm Mỹ Vân nhõng nhẽo nói: "Mọi người nói con cái có mẹ giống như có của quý, câu nói này thật sự rất đúng."
Phải, lại là một con mèo ham ăn.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, tranh thủ thời gian đi rửa mặt súc miệng, còn Miên Miên bây giờ mới thức dậy, mắt còn đang mơ màng chạy vào nhà bếp.
Lời này đã nịnh nọt tới mức khiến Trần Thu Hà cười toe toét: "Mau tới ăn."
Mới buổi sáng có thể được ăn cháo có vị ngọt, được ăn trứng gà chiên thơm phức, còn có cà chua đường, nó làm cho Miên Miên hạnh phúc tới mức chảy nước miếng.
Trân Thu Hà nghe thấy những lời này, hiếm lắm mới quay đầu nhìn cô: "Thật sao?" Hai người đều bận với việc ăn cơm, không có thời gian để trả lời, thực sự là đồ ăn rất ngon.
Thực sự đã nịnh được Trần Thu Hà, bà ấy ước gì thể hiện thêm tay nghề, đem toàn bộ hết tất cả những món ăn bà ấy biết để nấu cho con cháu ăn.
"Nếu thích thì ăn nhiều vào." Bà ấy nhìn với ánh mắt hiền lành: "Hai đứa con đều gầy đi rất nhiều, phải bồi bổ thêm."
Lại là một người biết nịnh nọt.
Thẩm Mỹ Vân cười, mặt mày rạng rỡ: "Con cái có mẹ giống như có của quý!"
"Sướng quá ha, mẹ em tới rồi, cuộc sống của em sung sướng quá nhỉ." Thẩm Thu Mai mỉa mai một câu, không chuyện gì giấu được trong khu nhà dân này.
Tin tức mẹ của Thẩm Mỹ Vân tới thăm, mới sáng sớm lúc mọi người đang giặt áo quần, đã truyền miệng cho nhau.
Đợi tới lúc Thẩm Mỹ Vân đi làm, cô mới sờ lên cái bụng no căng tròn của cô, không nhịn được than thở một câu: "Thật sự ăn no căng rồi."
Cô cảm nhận sâu sắc câu nói này.
Sau đó, mới đem mấy con lợn con mới gia nhập đó, tiến hành đăng ký mã số.
Thật sự là bận tới mức trở tay không kịp.
Bây giờ heo nái bên trại nuôi heo, cũng giống như măng xuân sau cơn mưa vậy, hết đợt này đến đợt khác.
"Được rồi, em mau đi làm việc đi, ngày em xin nghỉ phép đó, hình như bên trại nuôi heo lại có mấy con heo nái đẻ nữa rồi."
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe nói vậy, liền nhanh chóng nhập cuộc vào trận đấu, đi kiểm tra tình hình hộ lý sau sinh của mấy con heo nái đó trước.
Thẩm Thu Mai lắc đầu: "Coi dáng vẻ hạnh phúc của em kìa."
Có hơn mưới con heo, thật đúng là không dễ dàng gì.
Tiểu Hầu và Lý Đại Hà báo cáo tình hình với Thẩm Mỹ Vân: "Do trời quá nóng, heo nái không chịu nổi, nên có hai con heo con đã bị chết yểu rồi."
Vón thời gian dự sinh là một tuần sau lẫn, nhưng bởi vì trời quá nóng, nên mới sinh non như vậy.
Thật khó nắm bắt, suýt chút heo nái cũng vì khó sinh mà đi theo rồi.
Thẩm Mỹ Vân nghe nói vậy, liền nhăn mày, và hỏi lại với giọng điệu có hơi gắt gỏng: "Nước trong bể đã thay hết chưa?"
"Thay rồi nhưng hiệu quả không lớn."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ: "Để lát nữa tôi coi lại, coi có còn cách nào khác không." Nhất thời cô cũng không nhớ được, chỉ đành quay về lật lại sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận